Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 903 - Chương 903: Không Thể Thấy Cố Hương

Chương 903: Không thể thấy cố hương

Chiến thuyền trên mặt Thanh giang đang chở những chiến sĩ mới rút lui từ biên cương Trang - Mạch đến.

Từ sau khi Trang Cao Tiện tự ra tay dùng uy phong của Động Chân cưỡng chế cắt mười thành của Mạch quốc, thì biên cương Trang - Mạch không có xảy ra chiến tranh quy mô lớn nữa, nhưng xung đột quy mô nhỏ vẫn chưa từng ngừng lại.

Dẫu sao, mười thành này mới bị cắt nhượng chưa bao lâu, còn chưa thể khiến quân nhân Mạch quốc quen với sự thật này.

Hơn nữa, có Tần quốc âm thầm đỡ lưng, Mạch quốc không hề lo sẽ bị Trang quốc xâm lược với quy mô lớn. Xung đột quy mô nhỏ tất nhiên không cần phải ngăn chặn, thậm chí triều đình Mạch quốc căn bản sẽ không ngăn chặn. Sỉ nhục mà quân dân Mạch quốc đã chịu đều cần một chỗ để xả.

Mỗi lần biên cương xung đột giết chết được một hai binh sĩ Trang quốc, đều đủ để người dân Mạch quốc vui vẻ thật lâu.

Nhìn một cách bao quát hơn, xung đột quy mô nhỏ xảy ra không ngừng giữa Mạch quốc và Trang quốc, chính là chuyện vui của Tần quốc, thậm chí còn là do bọn họ lặng lẽ thúc đẩy. Tân quốc thông qua việc ủng hộ Mạch quốc kiếm được đầy bồn đầy bát, đồng thời cũng muốn ngăn chặn không gian trưởng thành của Trang quốc. Đương nhiên, những việc này không thể nào nói ra bên ngoài.

Trên boong tàu, một tên tướng quân ngồi khoanh chân một mình.

Đó là một tướng quân trên mặt có râu quai nón, xem ra đã khá có tuổi. Lúc này, cũng không ở trên chiến trường, nhưng hắn ta vẫn mặc áo giáp, một chiếc áo giáp tổng thể mang màu đỏ đậm, đó là do máu tươi hết lần này đến lần khác dần nhuộm thành, sớm không thể giặt sạch được nữa.

Trời xanh màu nước, tướng quân lặng im.

Một mình hắn ta lặng lẽ trên boong thuyền suốt một đường, lại ngay lúc dòng chạy rẽ sang một nhánh nào đó, chợt đứng dậy và quay về trong khoang thuyền.

Một phó tướng canh giữ ở mạn thuyền, thở dài trong lòng một tiếng.

Y biết tướng quân của mình là không thể thấy cố hương.

"Dương tướng quân! Chúng ta lên bờ đi chơi chút đi!"

Vài binh sĩ chen lấn nhau xông tới gọi phó tướng.

Mấy binh sĩ này nét cười vui tươi, nhưng khí chất ai ai cũng hung mãnh, vừa nhìn là biết binh sĩ có khả năng chiến đấu.

Trong quân quản thúc nghiêm khắc, cũng chỉ những khi rút khỏi chiến trường như bây giờ, thì mấy tên nhóc to xác này mới có thể hơi buông lỏng đôi chút, khó tránh có hơi phóng túng.

Dương Doãn cũng hiểu rõ điều này.

"Chờ chạy qua đoạn thủy trình này đi, cho phép các ngươi chơi một ngày ở tòa thành trì tiếp theo. Sau đó chúng ta lập tức phải về thẳng quận Cửu Giang"

Nhóm binh sĩ hơi thất vọng, nhưng không ai bày tô ý kiến bất đồng. Dù sao bọn họ là Cửu Giang Huyền Giáp, quân đội tỉnh nhuệ nhất Trang quốc, phục tùng mệnh lệnh sớm đã là một loại bản năng.

Sắp xếp xong binh sĩ dưới tay, Dương Doãn xoay người đi vào khoang, quả nhiên thấy tướng quân của mình buồn rầu nằm ở trong góc.

Không đốt đèn, cũng không nói chuyện.

"Lần này, ngài phải nghỉ ngơi cho thật tốt, người khác đều đã thay nhau mấy chục lần, tránh ra tiền tuyến còn không kịp. Ngài thì hay, ở lì ngoài tiền tuyến không chịu về. Nếu không phải Đoàn tướng quân trực tiếp hạ lệnh ép ngài về Cửu Giang, thì chắc ngài sắp giết vào thành Định Vũ rồi"

Đoàn tướng quân mà y nói, là Đoàn Ly, chủ tướng của Cửu Giang Huyền Giáp. Còn thành Định Vũ là thủ đô của Mạch quốc, trên dưới Mạch quốc đều tôn trọng Binh gia, cho nên ngay cả tên của đô thành cũng đây sát khí như thế.

Dương Doãn cố ý nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, nhưng rõ ràng không có buồn cười.

Ít nhất Đỗ Dã Hổ râu quai nón đầy mặt không thể cười nổi.

"Đối với ta, trên chiến trường mới là nghỉ ngơi." Đỗ Dã Hổ rầu rĩ nói: "Hung thú ở quận Cửu Giang lại không được giết quá nhiều, đã không còn gì để giết nữa rồi."

Dương Doãn hơi đau đầu: "Chúng ta là người trong quân ngũ, thì đương nhiên vận mệnh là trên chiến trường. Nhưng ai cũng không phải làm bằng sắt, chém giết hết năm này tháng nọ, làm sao có thể chịu được? Đoàn tướng quân rất xem trọng ngài, điều về nghỉ ngơi và chỉnh đốn, là sợ đạo tâm của ngài sa đọa, bị sát ý ăn mòn..."

Đỗ Dã Hổ mất kiên nhẫn nhìn y một cái: "Ngươi lại nữa rồi."

"Được được, ta không nói nữa." Dương Doãn giơ tay đầu hàng, muốn để tinh thần Đỗ Dã Hổ tốt hơn một chút, nhưng vẫn tận dụng cơ hội nói tiếp: "Mặc kệ có muốn hay không, dù sao ngài cũng đã bị điều trở về, cho nên nói là quân lệnh khó trái. Thừa địp còn chưa về trụ sở, chưa bị Đoàn tướng quân quản, chúng ta cùng lên bờ chơi một chút được không? Tìm vài người đẹp, nghe mấy khúc hát?"

Y ân cần xúi giục: "Dù sao bổng lộc của ngài cũng không có chỗ để tiêu, kiếm nhiều tiền thưởng như vậy, chỉ uống rượu thôi cũng không thể hết được. Không bằng cho huynh đệ hưởng chút lợi!"

"Dương Doãn à." Đỗ Dã Hổ tựa đầu lên vách thuyền, cách tấm gỗ thật dày, không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài khoang thuyền, nhưng hắn ta biết nơi đây là đâu.

Và nơi đây sắp đến đâu.

"Ngươi nghe thấy không?" Hắn ta hỏi.

"Nghe thấy gì?"

"Có một vài tiếng kêu gào, cứ vang mãi bên tai."

Dương Doãn nghe được tiếng sóng đánh vào mạn thuyền, nghe được tiếng binh sĩ đi qua đi lại trên boong thuyền, chỉ không có nghe thấy tiếng kêu gào gì đó.

Ngay cả một tiếng kêu đều không có, đâu ra một vài?

Y nuốt nước miếng, hỏi: "Kêu cái gì?"

"Bọn họ hỏi." Đỗ Dã Hổ đau khổ nhíu mày rậm: "Bọn họ hỏi ta, hỏi ta tại sao lại không ở đây?"

Không đợi Dương Doãn nói thêm gì, Đỗ Dã Hổ chợt bật ngồi dậy:

"Nơi nào gần đây có sơn phỉ, thủy tặc, hoặc ác đồ gì đó? Nhanh lên!"

Dương Doãn giật cả mình, nhanh chóng móc ra một quyển sổ nhỏ, vội vàng mổ ra: "Đi về phía trước ba mươi dặm đường thủy, đi thẳng bờ phía đông bốn mươi dặm, có một nơi có phỉ tặc, là thí luyện của đệ tử đạo viện thành bản địa năm nay..."

Y vẫn chưa nói xong, Đỗ Dã Hổ đã tiện tay cầm lấy quân đao, tự mình vén rèm đi.

Dương Doãn ngồi trong khoang thuyền, ngây người một lúc mới cất quyển sổ lại.

Đương nhiên, y biết Đỗ Dã Hổ đi làm gì, thậm chí y cũng đã gần như quen với việc này.

Nhưng điều khiến y lo là, hình như trạng thái của Đỗ Dã Hổ ngày càng không tốt, ngày càng khó khống chế sát ý.

Dương Doãn lặng lẽ ngồi xếp bằng, Đỗ Dã Hổ tự rời thuyền bay xa, chiến thuyền chạy đều trên Thanh giang.

Mặt nước phản chiếu bầu trời, từng khóm mây xinh đẹp.

Thuyền chạy trong nước, như chạy trên mây.

Bình Luận (0)
Comment