Khương An An của Vân Thượng đang buồn rầu.
Cô bé cảm thấy Thanh Vũ tỷ tỷ hôm nay rất kỳ lạ.
Nhìn thấy mình liền cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Là ta ăn đùi gà quên chùi miệng sao?
Khương An An lau miệng nhỏ, sạch sạch sẽ sẽ.
A, không chỉ Thanh Vũ tỷ tỷ, mấy người bọn họ đều rất kỳ lạ.
Tiểu Vương sư tỷ mặt tròn tròn, chơi rất vui kia - Tỷ ấy còn có một tỷ tỷ ruột rất dịu dàng là đại Vương sư tỷ. Gần đây, tiểu Vương sư tỷ hăng hái hỏi thăm chuyện của ca ca.
Cái gì mà bao lớn rồi, vẻ ngoài có đẹp hay không... ca ca đương nhiên đẹp trai đệ nhất thiên hạ!
Lại hỏi ca ca có huân phối hay chưa, nhưng lại bị Thanh Vũ tỷ tỷ nhéo tai đuổi đi.
Hôn phối là cái gì? Kết hợp thức ăn tanh sao?
(1) Huân phối: huân: chỉ chất tanh mặn hoặc sự thô tục, phối:
phối hợp, kết hợp Mấy người này thật kỳ lạ quá đi mất.
Khương An An bé nhỏ cảm thấy mệt mỏi trong lòng.
Nhiều người đều muốn cô bé lo nghĩ như thế, việc lớn việc nhỏ, một đống việc khiến cô bé chịu đựng những phiền não không nên chịu ở độ tuổi này.
Khương An An thật muốn nói rằng mấy người có thể làm chút việc chính hay không. Mỗi ngày đều đùa vớ vẩn, không cần tu hành, không cần học tập à? Mỗi ngày, Khương An An ta đều phải luyện quyền thuật một lần nè! Còn phải viết một trang chữ lớn nữa!
Còn tên sư huynh quỷ đáng ghét kia nữa - vốn dĩ là gọi Mạc Lương sư huynh, nhưng quá đáng ghét rồi, cho nên đổi lại gọi sư huynh quỷ đáng ghét, cả ngày hôm nay cứ lượn lờ trước mặt mình bảy tám lần!
Mắt đều đều hoa cả lên!
Một hồi cầm món ăn này, một hồi cầm đồ ăn nọ, nôn nóng đến xin lỗi.
Cho rằng Khương An An ta là heo sao? Cho chút đồ ăn đã muốn lừa ta?
Ta ăn đồ ăn của huynh, nhưng ta vẫn không tha thứ đâu. Hừ!
Còn có Phương sư huynh, thật ra Phương sư huynh không phải họ Phương, thế nhưng mặt huynh ấy rất vuông, cho nên gọi Phương sư huynh. Hôm nay, đột nhiên Phương sư huynh chạy tới nói cái gì mà xưa nay nữ hán tử không cáo trạng, chuyện đã qua thì để nó qua đi.
Nhưng mà ta đã sớm nói việc huynh ấy cướp đùi gà của ta với Diệp bá bá rồi. Đó không gọi là cáo trạng... Diệp bá bá trộm ra lệnh cho ta làm giám sát sứ! Đó là báo cáo công tác...
Bọn họ cứ lén nướng hạc tuyết ăn, bị đánh cũng không thể trách ta. Ta không thể vì tình cảm mà làm trái phép tắc...
Khương An An càng nghĩ thì lòng càng mệt mỏi, lông mày nhỏ đều nhíu lại vào nhau.
Tối nay viết thư cho ca ca hỏi xem nên làm sao. Có phải là muội báo cáo công tác đã bị phát hiện rồi? Hôm nay, bọn họ kỳ lạ như thế, có phải là muốn đánh muội hay không...
Nghĩ đến đây, Khương An An nhìn mấy sư huynh sư tỷ lúc đến lúc đi đó, càng nhìn càng cảm thấy tình hình không ổn.
Thôi vậy, hay là đến chỗ Diệp bá bá tránh một chút. Mặc dù Diệp bá bá rất thích lặp đi lặp lại mấy chuyện xa lơ xa lắc kia, nhưng chỗ của bá ấy an toàn. Các sư huynh sư tỷ đều sợ...
Trong lòng đã đưa ra quyết định, Khương An An lập tức xoay người tại chỗ, cấc bước chạy.
"UI"
Cô bé đụng trúng một cục mềm mại.
Thanh Vũ tỷ tỷ không biết sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, đầu Khương An An đụng vào trong lỏng ngực nàng.
"Muội chạy gấp như vậy là muốn đi đâu?" Diệp Thanh Vũ quở trách.
Khương An An xoa xoa đầu rồi mới ngẩng lên, chớp mắt nói: "Ta đi đánh cờ với Diệp bá bá!"
Lấy quân cờ xếp chữ cũng gọi đánh cờ sao? Hai người hết ta tới ngươi, ta xếp chữ "Khương", rồi ngươi xếp chữ "Diệp", cũng gọi đánh cờ?
Diệp Thanh Vũ hơi cạn lời, nhưng vẫn nói: "Đánh cờ với người già chán lắm!"
Nàng cười cười: "Ta dẫn muội đến một chỗ chơi rất vui, thế nào?"
"Chỗ nào?" Khương An An lập tức có sức sống.
"Đến nơi thì biết!" Diệp Thanh Vũ thần bí: "Bảo đảm khiến muội hài lòng!"
Khương An An vô ý thức muốn đồng ý, nhưng chợt nhớ tới "suy đoán đáng sợ" trước đó, thế là rất nhanh trí hỏi: "Chỉ hai người chúng ta sao?"
"Đương nhiên." Diệp Thanh Vũ hơi không rõ chuyện gì: "Muội còn muốn dắt ai đi cùng?"
"Không có!" Khương An An yên lòng, tay nhỏ nắm lại: "Chúng ta lập tức lên đường đi!"
Vân quốc nhiều núi, đỉnh núi mà người ta quen thuộc nhất, tự nhiên là chỗ của những thành thị kia.
Bởi vì luôn ở trên núi, nên người dân của Vân quốc chẳng có hứng thú gì với việc leo núi. Trong lãnh thổ Vân quốc, rất nhiều đỉnh núi đều chưa được khai phá, hoàn toàn trong trạng thái nguyên thủy.
Nơi Diệp Thanh Vũ dẫn Khương An An đi, chính là một ngọn núi nhỏ vô danh giống như vậy.
Không lớn, cũng không cao, rất yên tĩnh và bình thường đến lạ.
Khương An An mở to mắt nhìn cả buổi, cũng không nhìn ra chỗ nào chơi vui.
Hơn nữa, bây giờ sắc trời đã tối, ngọn núi hoang này có hơi u ám.
"Thanh Vũ tỷ tỷ." Khương An An kéo lấy tay của nàng: "Không phải là chúng ta đến nhầm chỗ rồi chứ?"
Diệp Thanh Vũ đặt nhẹ ngón trỏ lên môi: "Xuyt... ' "Đợi một tí là được." Nàng nói.
Lúc này, mặt trăng lặng lẽ mọc trên bầu trời, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, phủ lên trên gương mặt thanh lệ tuyệt luân kia, bồng bếnh như tiên bay.
Khương An An ngước đầu nhỏ lên, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ:
"Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."
Diệp Thanh Vũ cong ngón trỏ, nhẹ nhàng khều mũi của cô bé:
"Sau này ít cho muội ăn kẹo lại, muội ngọt quá trời rồi..."
"Đâu có!" Khương An An hấp tấp: "Muội ngọt đâu mà ngọt, đắng lắm!"
"Ô?" Diệp Thanh Vũ cố ý ghẹo cô bé: "Đắng đến mức nào nè?"
"Đắng giống như món cá của ca ca muội nấu!" Khương An An buột miệng nói.
Diệp Thanh Vũ hơi đứng hình, nhịn không được cười ra tiếng:
"Vậy xem ra là thật sự rất đắng!"
Dù bốn bề vắng lặng, Khương An An vẫn lén la lén lút nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ: "Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ đừng có viết thư nói như vậy gửi cho ca ca của muội nha."
"Tại sao vậy?" Diệp Thanh Vũ đong đầy ý cười hỏi.
"Ca ca vẫn cho rằng mình làm đồ ăn rất ngon. Trước kia có một lần, Đại sư đệ Đường Đôn nói đồ ăn ca ca làm khó ăn, ca ca tức đến mức nhịn không được, bắt Đại sư đệ luyện tập thêm ba canh giờ nữa đó!"