Lúc nhìn thấy Bạch Cốt Đạo, Hướng Tiền liền đoán được nơi này là nơi nào.
Lúc Khương Vọng giết Trư Diện, giết Long Diện, y đều ở đó.
Y biết rõ, đối với Bạch Cốt Đạo, Khương Vọng có oán hận sâu sắc như thế nào.
Mà mỗi chữ mỗi câu trên bia tưởng niệm này, đã miêu tả chuyện gì xảy ra ở đây.
"Nơi đây là nhà của ta." Khương Vọng nhìn mảnh Quỷ Vực này, mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc: "Nơi này vĩnh viễn bị chôn vùi ở kẽ hở giữa U Minh và hiện thế. Người ở nơi này vĩnh viễn không được siêu sinh"
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên: "Vậy mà Trang Cao Tiện lại mong bọn họ kiếp sau phú quý an yên"
Hướng Tiền im lặng một lúc, hỏi: "Là Trang Cao Tiện hại chết bọn họ?"
"Ta phát hiện điểm dị thường của Bạch Cốt Đạo, bí mật báo cho triều đình Trang Quốc. Nhưng triều đình Trang Quốc lại giả vờ như không biết, mặc cho yêu nhân Bạch Cốt Đạo hiến tế toàn thành. Bởi vì Trang Cao Tiện muốn dùng viên Bạch Cốt chân đan có được từ hiến tế toàn thành kia, thành tựu Chân Nhân đương thời của hắn ta!"
"Cả khu vực thành Phong Lâm, cả mười vạn dân chúng, không một ai sống sót. Thứ duy nhất có thể chứng minh bọn họ đã từng tồn tại, chỉ có tấm bia tưởng niệm này"
Khương Vọng giơ tay vuốt ve văn bia trên bia tưởng niệm: "Mà ở trên này, lại còn ghi Trang Cao Tiện yêu dân như con, sự vĩ đại và gánh vác của hắn"
Hướng Tiền im lặng.
Còn Khương Vọng thì hướng về nơi đã chìm đắm thành quỷ vực nhân gian này: "Nhà của ta ở đây. Huynh đệ, bằng hữu, đồng môn, lão sư, láng giềng, bà con... của ta đều ở đây."
"Năm đó ta mười bảy tuổi, Du Mạch Cảnh, một đêm bạc đầu."
Hắn hỏi: "Ngươi nói từ "tuyệt vọng" này, ta có đủ hiểu không?"
Ổ bên ngoài thành Phong Lâm có hình dáng như Quỷ Vực, Hướng Tiền im lặng hồi lâu.
Cuối cùng y cũng hiểu tại sao Khương Vọng lại dẫn y tới đây.
Đây là vạch trần vết sẹo của bản thân, thẳng thắn lộ ra nỗi thống khổ tàn khốc kia cho y thấy. Để cho y hiểu, hoàn cảnh tuyệt vọng trên thế gian này không chỉ dừng lại ở những gì y có, không chỉ dừng lại ở những gì y trải qua.
Y từng chăm chú nhìn vực sâu, nhưng có người lại ở trong vực sâu đó.
Khi y dừng bước ở đó, khi y tự sa đọa.
Thì vẫn có người lựa chọn tiếp tục bước về phía trước.
Trong một khoảng thời gian rất dài, sư phụ là thần của y, là tín ngưỡng của y, cũng là chỗ dựa của y.
Khi trận chiến kia vội vàng kết thúc, sư phụ vô địch Động Chân trong thí kiếm thiên hạ đã chết trước mặt y.
Vị thần của y ngã xuống, bầu trời của y sụp đổ.
Y cũng từ thiếu niên kiếm tu hăng hái hoàn toàn ngã gục từ đó, sa sút tỉnh thần cho đến tận bây giờ.
Đi qua nhiều nơi, trải qua một vài người và chuyện, vẫn không có gì làm y cảm động, không có ai hiểu được y. Y vẫn luôn chán chường đối mặt với tất cả. Y cũng không ôm bất cứ kỳ vọng gì với thế giới này, sống ngày nào hay ngày đó.
"Nhân sinh không có ý nghĩa", "Có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng."
Những lời này là câu cửa miệng của y. Là lời nói vô nghĩa, cũng là ma chướng của y.
Gặp được Khương Vọng là một chuyện tình cờ, chỉ là lúc đầu y lười di chuyển, nên mới chọn ở lại khu mỏ.
Y thừa nhận, một trận chiến bảo vệ trấn Thanh Dương kia đã khiến y dấy lên kích động lâu ngày không có; Y thừa nhận, cái chết của Hồ Xuyên Tử đã cho y thấy được cái gì gọi là nỗ lực dù uổng công nhưng vẫn cam tâm tình nguyện; Y thừa nhận, cậu bé muốn ăn trứng gà đó đã khiến y đột nhiên bằng lòng gánh vác một chút trách nhiệm.
Y thừa nhận Khương Vọng là một người tu hành vô cùng nỗ lực, là một thiếu niên vô cùng ưu tú.
Nhưng những cái đó cũng chỉ lưu lại trong chớp mắt.
Y vẫn luôn cảm thấy. Sở dĩ Khương Vọng có thể nỗ lực như vậy, chỉ là vì vẫn chưa biết được ranh giới của nhân sinh nằm ở đâu.
Nỗ lực là một chuyện vô nghĩa. Sở dĩ Khương Vọng có thể kiên trì cố gắng được như thế, chỉ là vì hắn vẫn chưa từng chứng kiến sự tuyệt vọng chân chính.
Y hâm mộ chí khí thiếu niên đó, nhưng cũng chỉ là hâm mộ mà thôi.
Vậy mà...
Vùng đất rộng lớn đã chìm vào U Minh hơn phân nửa ở trước mắt này, lại đang nói rõ với y—— Người gặp phải cảnh tuyệt vọng trên thế giới này không chỉ có mình Hướng Tiền ngươi.
Đây là quê hương của Khương Vọng, hắn sinh ra và lớn lên ở đây, sống ở đây.
Có thể nói nhân sinh trước kia của Khương Vọng đều bị chôn vùi ở đây. Còn hắn phải chịu một gánh nặng như vậy, lại vẫn ưỡn thẳng người như cũ, kiên định bước về phía trước.
Nói đến từ "tuyệt vọng" này.
Cái Khương Vọng phải đối diện là một quốc gia đang quật khởi.
Là một thế lực to lớn có trong tay hai vị cường giả Thần Lâm và một vị quốc chủ Động Chân.
Mà Khương Vọng của thời điểm đó, mới là một thiếu niên mười bảy tuổi, thọ nguyên còn thiếu khuyết, cảnh giới mới chỉ dừng ở Chu Thiên, không có danh sư, không có truyền thừa... Ai có thể nhìn thấy hy vọng chứ?
Nhưng Khương Vọng chưa bao giờ bỏ cuộc, một thân một mình đi xa vạn dặm, xa rời quê hương để lang bạt. Một người một kiếm, lặn lội một đường đến tận bây giờ.
Còn Hướng Tiền y thì sao?
Trong tay y có kiếm thuật tuyệt đỉnh của thời đại phi kiếm, y có phi kiếm độc nhất vô nhị, trước khi sư phụ chết, còn đem kiến thức một đời phủ kín vào thức hải của y.
Trong những ngày tháng thí kiếm thiên hạ đó, sư phụ đã dẫn y theo để nhìn thấy thiên hạ rộng lớn và vô số kỳ công dị pháp mà người biết. Người đã bồi dưỡng tầm hiểu biết của y, nâng cao phong độ phẩm chất của y, có thể nói là tận tâm tận lực nuôi dưỡng.
So với Khương Vọng, y có nhiều như vậy, rõ ràng là y càng có nhiều khả năng hơn...
Nhưng y lại lựa chọn buông bỏ!
Đứng trước Quỷ Vực của nhân gian này, dường như nghe được tiếng của sư phụ bên tai, những cái mà y không dám hồi tưởng lại lần lượt xuất hiện trong âm thanh của giấc mộng.
"Duy Ngã Kiếm Đạo, chỉ tiến không lùi. Trên trời dưới đất, Duy Ngã (mình ta) vô địch! Hướng Tiền, nhớ kỹ tên của con!"
Khi đó y trả lời như thế nào, sao sau này lại quên mất rồi?
"Khà khà, một kiếm trảm phá đường sinh tử, nhân gian có ai đáng để ta quay đầu? Sư phụ, người nhìn đúng rồi. Không đến một trăm năm, con sẽ đứng ở đỉnh cao nhất!"
Rốt cuộc là nam nhân như thần ma kia quá mạnh, hay là lý tưởng của y vốn sỉ vọng, kiếm tâm của y vốn yếu ớt!
Trong bất giác, Mặt Hướng Tiền đã đẫm lệ!