Khương Vọng bình tĩnh nhìn hắn ta, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Tuyệt vọng sao?
Ngày mà Tống di nương nhảy xuống giếng, có phải bà cũng tuyệt vọng như vậy không?
Làm thế nào mà bà bình tĩnh sắp xếp xong mọi chuyện và lựa chọn cách kết thúc cuộc đời mình?
Sau khi Khương Vọng đọc bức thư cuối cùng do Tống di nương viết, mũi không nhịn được mà hơi chua xót.
An An... Đã đau lòng đến mức nào đây?
Hắn muốn Lâm Chính Lễ cũng phải chịu đau đớn giống như Tống Như Ý!
Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn!
"Vừa rồi khi bước vào sân viện này, ngươi không nên bước chân trái!" Khương Vọng nói.
Đây là câu trả lời duy nhất.
Đây là sự khinh miệt trần trụi, sự sỉ nhục đẫm máu.
Giống như đang đối xử với một con kiến, một con chó điên...
Muốn lý do gì chứ?
Toàn bộ tộc địa Lâm thị, không còn âm thanh thứ hai nữa.
Các tộc nhân Lâm thị cảm thấy xấu hổ và đau đớn vô cùng, nhưng không ai dám lên tiếng nữa.
Lâm Chính Lễ khẽ cắn môi, cuối cùng nhìn thoáng qua Lâm Chính Nhân với ánh mắt oán hận.
Bịch!
Thả người nhảy vào trong giếng nước.
Lâm Chính Nhân không nhìn giếng nước, không nhìn Lâm Chính Lễ nhảy xuống giếng thế nào, chỉ nhìn Khương Vọng.
"Lân này các hạ có thấy rõ chưa?" Y hỏi.
Khương Vọng nghiêng tai nghe thử.
Nghe chuyện Lâm Chính Lễ đang phong trụ đạo nguyên thế nào, nhảy giếng thế nào, làm sao mà biến mất khí lực, chìm vào trong nước ra Sao.
Hắn nghe rất rõ ràng.
Lâm Chính Lễ chết đi, đã chết hoàn toàn rồi.
Lúc trước, vì muốn tìm câu trả lời cho An An, Khương Vọng mới tới đây, một kiếm chắn cửa. Lâm gia chỉ đẩy ra một Lâm Chính Luân, họ đưa ra câu trả lời này tính ra cũng vì nể mặt mũi Chúc Duy Ngã.
Mà hôm nay, hắn che mặt tới đây, tùy tiện tìm một lý do đã bức giết được Lâm Chính Lễ.
Dường như mọi chuyện đã thay đổi, lại dường như không có gì thay đổi.
Trước kia, vì thực lực không đủ, không thể không tránh đi cây gai kia, Hiện giờ cây gai đã bị trừ bỏ.
Thoải mái sao? Hình như không có.
Khương Vọng đứng đó, không hiểu sao lại có vẻ thất vọng mất mát.
Cây gai đã được nhổ, nhưng vết thương nó để lại như đang nói cho hắn nghe về bản chất của thế giới này.
"Thế giới này vốn không có đạo lý. Chỉ có thực lực trần trụi, hiện thực lạnh như băng" Khương Yểm từ trong Thông Thiên Cung yếu ớt nói vọng ra: "Ta ở trong lạc ấn của Bạch Cốt Tôn Thần đã được thấy quá nhiều. Nếu ngươi không cố chấp, nguyện ý nghe ta, ta có thể khiến ngươi ngày càng mạnh lên. Buông bỏ những trói buộc vô vị kia đi. Lễ nghi, đạo đức, lương thiện, đều là gông xiểng mà đám kẻ yếu dùng để trói buộc cường giả mà thôi..."
Khương Vọng trầm mặc.
Lam Chính Nhân thấy Khương Vọng không nói gì như đang xác nhận cái chết của Lâm Chính Lễ, y phẫn oán, hận đến nghiến răng nhưng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.
Là vì kiên định.
Trầm mặc là sự kiên định lặng lẽ.
Thế giới này không có đạo lý gì sao? Chỉ có thực lực trần trụi thôi sao?
Không.
Lúc trước, vì sao Chúc Duy Ngã nguyện ý cho mượn Tân Tẫn Thương? Là vì đạo lý.
Hôm nay, vì sao Khương Vọng lại muốn bức giết Lâm Chính Lễ?
Cũng là vì đạo lý.
"Khương Yểm, con đường của ngươi chỉ thích hợp với mình ngươi."
"Có lẽ trên thế giới này không có đạo lý gì, nhưng vẫn luôn có một số người nguyện ý nói chuyện đạo lý."
"Thí dụ như Pháp gia căn cứ vào quy củ của thiên địa mà phạt người, chính là để giữ gìn đạo lý thiên địa. Pháp chính là một loại đạo lý."
Từ nơi sâu xa, dường như có cái gì đó rung lên.
Khương Vọng có thể cảm giác được, trong hư không quanh mình, xiểng xích đen như mực vẫn quấn quanh thân đang phân ra làm hai.
Mà trong viện, Lâm Chính Nhân vẫn đang chờ hắn đáp lại.
Khương Vọng đã động sát tâm.
Hắn chưa tể đồng ý, hay cam đoan sự an toàn của Lâm Chính Nhân. Hắn tin rằng nếu có cơ hội giết mình, chắc chắn Lâm Chính Nhân sẽ không nương tay, mà bản thân hắn, đối với Lâm Chính Nhân cũng sẽ không.
Ngón tay Khương Vọng khẽ nhúc nhích, đang định ra tay trực tiếp giết chết Lâm Chính Nhân.
"Ta có một chuyên phải nói lại với các hạ. Có liên quan tới chuyến đi đạo viện thành Vọng Giang của các hạ." Lâm Chính Nhân đột nhiên lên tiếng.
"?" Khương Vọng khá hiếu kỳ.
Chẳng lẽ Hủ Mộc Quyết còn có bí mật gì chăng?
Lâm Chính Nhân nhìn quanh một chút, rồi kính cẩn nói: "Chúng ta đi vào trong rồi nói."
Biểu hiện của y có vẻ không tin tưởng tộc nhân, hoặc là sau khi được chứng kiến chuyện Lâm Chính Lễ bị bức giết, y không thể tin tưởng tộc nhân nữa. Cho nên muốn nói chuyện với Khương Vọng một mình.
"Có thể" Khương Vọng nắm đại cục trong tay, khẽ gật đầu.
Nhìn khắp thành Vọng Giang cũng không tìm thấy đối thủ, hắn cũng chẳng có gì phải lo lắng. Tu vi Đằng Long Cảnh của Lâm Chính Nhân thì một kiếm của hắn cũng quét bay được, nên không ngại nghe thử xem.
"Tất cả giải tán đi. Chuyện hôm nay dừng ở đây"
Lâm Chính Nhân nhìn các tộc nhân canh giữ ngoài viện, chỉ nói câu này rồi xoay người đi vào trong phòng.
"Xem ra ngươi rất tự tin về nội dung mình định nói." Khương Vọng cũng đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng lại, chậm rãi nói:
"Xác định có thể thuyết phục ta sao?"
"Vừa rồi các hạ đã thấy thành ý của ta.
Ta hoàn toàn không có lòng phản kháng các hạ.
Từ nhỏ Lâm Chính Nhân đã không phải lo ăn lo mặc, phú quý đã quen, lúc này lại kính cần nghiêng mình dẫn đường cho Khương Vọng một cách cực kỳ tự nhiên.
Co được giãn được, chính là chỉ người này.
Ngọn đèn trong phòng phản chiếu lên gò mà của y chập chờn khoang sáng khoang tối.
"Thực ra, ta đã bất mãn với đạo viện từ lâu. Trong đạo viện có..."
Khương Vọng bị nội dung câu chuyện của y hấp dẫn, vô y thức tiến lên mấy bước.
Đột nhiên, quang văn sáng lên.
Trong phòng sáng lên trận văn chỉ chít.
Râầm rầm.
Sóng biển cuồn cuộn như đang ở bên bở biển.
Trong phòng cấp tốc ngưng tụ ra chín con thủy giao màu xanh lam với hình thái khác nhau, từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng Khương Vọng mà bất chợt tấn công.
Không ngờ Lâm Chính Nhân lại khắc ấn trận pháp trong phòng mình!