Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 929 - Chương 929: Giao Phong (2)

Chương 929: Giao phong (2)

Nhưng với Khương Vọng của hiện tại thì, chừng này thực sự không đáng chú ý. Thậm chí hắn ta còn kinh ngạc vì sự lỗ mãng của Lâm Chính Nhân.

Chẳng lẽ y tưởng chỉ bằng vào trận pháp cấp bậc này mà có thể đối kháng với mình sao?

Khương Vọng xuất kiếm như thiểm điện, một kiếm cửu chuyển.

Hắn thu kiếm vào vỏ, chín con thủy giao màu xanh lam đồng thời bị chém đứt liên hệ đạo nguyên, tan ngay tại chỗ, chỉ còn vệt nước dưới mặt đất có thể chứng minh bọn chúng đã thực sự xuất hiện.

Khương Vọng nhaanh chân bước tiếp, bỗng nhiên lại thấy lưu quang của trận văn.

Trong phòng vẫn còn có trận pháp! Trong trận còn có trận!

Nhưng trận pháp này lại không tấn công Khương Vọng!

Số thủy nguyên vừa mới nãy còn bay tán loạn đột nhiên tập trung lại, nhanh chóng hình thành một dòng nước màu xanh, như một cái lồng trong suốt, chụp Lâm Chính Nhân vào giữa!

Lâm Chính Nhân đứng trong cái lồng nước này, đối diện với Khương Vọng.

Khương Vọng hơi nâng tay phải, lửa cháy hừng hực dấy lên trong lòng bàn tay: "Ngươi cho rằng dựa vào cái này là có thể ngăn được ta sao? Ta có thể đánh võ nó, cùng lắm là trong mười hơi thở"

"Đương nhiên, thậm chí ta cho rằng các hạ chỉ cần năm hơi thở là có thể phá vỡ cái lồng nước này, ngươi nói mười hơi đại khái là vì muốn lừa ta phải không?"

Lúc này thái độ của Lâm Chính Nhân đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn có vẻ rất thong dong.

"Nhưng trước khi ngươi ra tay, đừng ngại nghĩ thử một chút xem, ta lấy đầu ra sức mạnh để làm như vậy..." Y giơ một thứ như sừng trâu cho Khương Vọng nhìn thấy rõ, nói: "Đây là Canh Vân Giác, không biết ngươi đã từng nghe nói chưa?"

Khương Vọng không nói gì đáp lại, chỉ có ngọn lửa trong tay càng thêm cháy rừng rực.

Lâm Chính Nhân tiếp tục nói: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi đã tường tận đạo viện thành Vọng Giang, đương nhiên cũng hiểu rất rõ Trang quốc chúng ta. Như vậy nhất định ngươi không thể không biết Quốc tướng Trang quốc là ai, biết rõ thần thông của người này là gì"

"Vậy ta nói cho ngươi, Canh Vân Giác trong tay ta đây có thể liên hệ với Đỗ Như Hối chỉ trong ba hơi thở. Chỉ cần ngươi bắt đần tấn công lồng nước này, ta sẽ lập tức sử dụng Canh Vân Giác"

Khương Vọng nhìn y, muốn xem y ngoài mạnh trong yếu thế nào, nhưng hiển nhiên là thất bại, thế là ánh mắt trầm xuống, nói: "Ta không tin ngươi có thể liên hệ trực tiếp với Đỗ Như Hối. Nếu có thể, làm sao ngươi phải chờ đến tận bây giờ."

"Tướng Quốc nói, Trang quốc vốn nhỏ, không dễ bồi dưỡng nhân tài, cho nên ông ấy hết sức bảo hộ từng người một. Lục kiệt của Quốc Viện, mỗi người đều có một cái sừng, vừa vặn ta chính là người đứng đầu. Việc này, các hạ ngươi không khó để kiểm tra."

Lâm Chính Nhân hoàn toàn không có vẻ cấp bách như lúc sinh tử, nhưng đến lúc này cuối cùng đã có một tia oán độc: "Về phần tại sao tới giờ phút này ta mới sử dụng nó, còn không phải vì ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, không cho ta lấy một chút cơ hội hay sao?"

Trước đó, khi ở trong viện, Khương Vọng vẫn luôn chú ý tới y, không chút lơ là.

Y có vô số cơ hội có thể ra tay, nhưng tự hiểu, chỉ cần mình có một chút hành động lạ thôi sẽ lập tức bị giết chết. Khương Vọng tuyệt đối sẽ không cho y ba hơi thở, tất cả cơ hội đều là bẫy tử vong.

Cơ hội do mình tự đánh ra mới thực sự là cơ hội!

Vì thế, y không tiếc quất phụ thân mình, bức giết đệ đệ ruột thịt của mình!

Trên đời này, ai cũng có thể chết, Lâm Chính Nhân y thì không.

Lâm Chính Nhân vẫn luôn tu hành tại trong Quốc đạo viện, rất ít khi quay về Lâm gia ở thành Vọng Giang.

Người này phải cẩn thận đến mức nào mới có thể bố trí trận pháp trong căn phòng mình không thường ở? Thậm chí còn bố trí tận hai cái!

E rằng từng giây từng phút y vẫn luôn lo lắng mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mọi lúc mọi nơi đều giữ đường lui cho mình.

Nếu không phải tối nay ngẫu nhiên gặp, Khương Vọng tin tưởng rất khó mới có thể bắt được Lâm Chính Nhân. Y giảo hoạt như vậy, cẩn thận như vậy cơ mài!

Nếu đối phó với đối thủ, chỉ trận pháp thủy giao thứ nhất đã đủ rồi.

Dùng cái này hấp dẫn lực chú ý của Khương Vọng, để tranh thủ thời gian cho Lâm Chính Nhân.

Mà dùng Canh Vân Giác trong lồng nước lại càng là tuyệt phối.

Nếu Canh Vân Giác có thể liên lạc với bất kỳ cao thủ nào khác, Khương Vọng đều có thể lựa chọn phương án nhanh chóng phá trận, rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng nếu người này là Đỗ Như Hối...

Khương Vọng không thể không cảm thán.

Không nói những điều khác, có Đỗ Như Hối trên người có Chỉ Xích Thiên Nhai, lại là cường giả lòng mang quốc gia, quả thực là phúc phận lớn lao của Trang quốc!

Một người lại có tác dụng bằng nhiều người.

"Nếu không tin, ngươi có thể đánh cược thử xem ta có thể liên hệ được với Quốc Tướng thật không. Cược thắng, giết ta cũng chẳng được lợi gì. Cược thua, thì chờ đón cuộc truy sát của Quốc Tướng, lấy mạng bù cho ta!"

Lâm Chính Nhân nhìn thẳng vào Khương Vọng: "Các hạ, muốn cược một trận sao?"

Thực ra trên người hắn cũng có mấy món pháp khí hộ thân, nhưng cấp độ không đủ, đoán chừng không thể khiến đối phương phải cẩn trọng, cho nên cũng không muốn lấy ra để đánh cược. Ngược lại, nếu tiếp tục ẩn tàng, nói không chừng còn có thể ứng phó với chuyện ngoài ý muốn.

"Vậy vì sao ngươi còn chưa phát động nó?" Khương Vọng cũng chăm chú nhìn thẳng vào mắt của Lâm Chính Nhân.

Song phương đều đang thử thăm dò quyết tâm của đối thủ.

Xét về thực lực, Lâm Chính Nhân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Khương Vọng. Nhưng bằng vào sự tàn nhẫn và cẩn thận của mình, y lại một lần nữa thắng được trận giao phong về quyền lợi "Canh Vân Giác chế tác không dễ, không bỏ nhiều công sức không làm ra được. Tối nay ta đã mất rất nhiều rồi, không muốn mất thêm nữa."

Lâm Chính Nhân chậm rãi nói: "Nhưng, cân nhắc đến khoảng thời gian kéo dài của lồng nước này, nhiều nhất là sau mười hơi thở, ta sẽ thôi động Canh Vân Giác"

Y nhìn lại Khương Vọng, dù cách một lớp mặt nạ sơn quỷ không thấy rõ mặt, như muốn khắc hình dáng cái mặt nạ này vào trong lòng. "Hiện giờ đổi lại cho ngươi lựa chọn, là ở lại đây thử giết ta, hay vẫn tiếp tục đào tẩu?"

Khương Vọng trầm mặc.

Thời gian chậm chạp và kiên quyết trôi qua.

Cách một lồng nước, hai nười cứ như vậy mà trầm mặc giằng co.

Tám hơi thở, bảy hơi thở, sáu hơi thở.... Ba hơi...

Khương Vọng giơ tay lên cao, ngọn lửa trên lòng bàn tay đốt trần nhà thủng ra một cái lỗ lớn. Sau đó, không nói một lời, hắn bay đi qua lỗ thủng này.

Lâm Chính Nhân quả thực là một đối thủ rất đáng sợ, nhưng cũng không đến mức để Khương Vọng phải đem mạng ra cược.

Hắn lựa chọn từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment