Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 930 - Chương 930: Con Không Thể Gánh Vác Thanh Danh Này

Chương 930: Con không thể gánh vác thanh danh này

Cuối cùng, người thần bí đeo mặt nạ sơn quỷ kia đã rời đi.

Lâm Chính Nhân ở lại trong phòng, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài một hơi, lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế.

Tối nay chính là nguy cơ lớn nhất mà y phải đối mặt từ khi mới sinh tới nay, bởi vì trước đó hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị gì, đột nhiên gặp phải, đột nhiên địch ý, mà đối phương lại có được ưu thế về thực lực có thể nghiền ép mình.

Nhưng cuối cùng y vẫn vượt qua, vượt qua được nguy cơ đáng sợ này.

Cho dù... phải trả cái giá quá đỗi nặng nề.

Trong căn phòng bốn bề vắng lặng, Lâm Chính Nhân nhắm chặt hai mắt, ép giọt nước mắt sắp rơi xuống phải dừng lại.

Thương tâm sao?

Dù Lâm Chính Lâm là phế vật cỡ nào đi nữa, dù tâm tính có ác lệ cỡ nào đi nữa thì vẫn là đệ đệ ruột của y. Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên cũng từng có những lúc thiên chân vô tà, cũng từng có những thời điểm huynh hữu đệ cung...

Làm sao có thể không thương tâm?

Nhưng Lâm Chính Nhân chỉ cho phép sự đau lòng của mình dừng lại ở một chớp mắt kia thôi, bởi vì tối nay còn chưa kết thúc.

Y mổ to mắt, đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt đã trở nên rất bình tính.

Khi đi tới cửa.

Y dừng lại.

Bởi vì ngoài cửa có một lão nhân tóc trắng xóa.

Là tộc trưởng đương nhiệm của Lâm thị, ông nội y.

Lâm Chính Nhân há to miệng: "Gia gia."

Y là một đứa nhỏ thông minh sớm, từ khi còn rất nhỏ đã xem thường phụ thân mình. Tên là Lâm Đoan Hành, nhưng không đoan chính, lại cũng không có đức hạnh. Ngoại trừ uống rượu chơi gái, cái gì ông ta cũng không biết, là một kẻ giá áo túi cơm.

Mà từ nhỏ, người y thân cận nhất chính là lão nhân tóc trắng trước mặt này đây, ông nội y.

Ông nội là một nhân vật vô cùng có thủ đoạn, Giang thị, từ một gia tộc danh tiếng ôi uế không đáng một xu ở thành Vọng Giang, chính nhờ một tay gia gia, mới trưởng thành, trở thành người đứng đầu chư họ thành Vọng Giang.

Có lẽ là vì quá thất vọng với Lâm Đoan Hành nên gia gia đã tự mình giáo dục y và đệ đệ từ nhỏ.

Lòng người, quyền mưu, làm ăn... y đã học được rất nhiều điều từ lão nhân này.

Cũng không so được với Lam Đoan Hành, gia gia quả thực đã trút hết tâm huyết cả đời vào gia tộc.

Lão nhân tóc trắng đứng một mình ngoài cửa phòng, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào.

Khi tộc nhân Lâm thị bị vây trong viện tử kêu gào với Khương Vọng, ông chưa từng xuất hiện.

Khi Lâm Chính Lễ bị buộc phải nhảy giếng, ông cũng chưa từng xuất hiện.

Lúc này, ông lại xuất hiện bên ngoài gian phòng của Lâm Chính Nhân.

Nếu nói trong cả Lâm gia có ai thực sự hiểu được Lâm Chính Nhân, cũng chỉ có ông nội y.

Ông nhìn Lâm Chính Nhân, trong đôi mắt đục ngầu chính là trí tuệ mà thời gian ban cho.

"Con nghĩ kỹ chưa?" Ông hỏi.

Lâm Chính Nhân trầm mặc.

Dù đã hạ quyết tâm, nhưng đứng trước mặt ông nội, y vẫn chần chờ.

"Ta hỏi, con đã nghĩ kỹ chưa?" Lão nhân khẽ gõ đầu gậy xuống đất tỏ ý thúc giục.

Lâm Chính Nhân cúi đầu xuống rồi lại ngẩng lên, ánh mắt kiên định: "Gia gia, con không thể gánh vác thanh danh này."

"Chính Nhân, một mặt, ta rất thất vọng về con. Mặt khác, ta lại rất hài lòng về con"

Mái tóc trắng của lão nhân khẽ run run trong gió đêm, sắc mặt ông khá khổ sở. "Ta chờ mong vào tương lai của con, đồng thời cũng thương tâm vì Chính Lễ. Mặc dù mọi thứ nó đều không bằng con, ngay cả tâm hung ác nó cũng không bằng con"

"Ông nội..." Lâm Chính Lễ há to miệng.

Lão nhân nhấc tay ngắt lời y: "Đi thôi, làm theo lựa chọn mà con cho là đúng đi. Chuyện Đoan Hành ta sẽ xử lý. Giết cha... sẽ bị trời phạt"

Bọn họ đều hiểu rất rõ, một khi chuyện Lâm Chính Nhân gặp nguy hiểm bức giết đệ đệ ruột của mình lộ ra, y sẽ không còn tiền đồ gì ở Quốc đạo viện nữa.

Dù thế giới này hắc ám tới cỡ nào, bẩn thỉu đến bao nhiêu, nhưng ban ngày mọi người cũng đều cần có ánh sáng.

Mà đêm nay, nhiều người ở đây như vậy, bí mật này rất khó giữ.

Với tính cách của Lâm Đoan Hành, càng đừng hy vọng ông ta sẽ cân nhắc đến "đại cục" gì đó, cho nên, thực ra, chỉ có một cách...

Lựa chọn này chính là nguyên nhân mà lão nhân thất vọng, cũng chính là nguyên nhân ông hài lòng.

Lâm Chính Nhân khẽ cắn môi, quay người đi ra ngoài.

"Lâm Chính Nhân" Giọng nói của lão nhân lại vang lên sau lưng y: "Vĩnh viễn không được quên Lâm gia đã bỏ ra những gì vì ngươi, vĩnh viễn không được quên ngươi họ Lâm. Ta ở dưới cửu tuyền, muốn nhìn thấy một Lâm gia quang mang vạn trượng!"

Bước chân của Lâm Chính Nhân chỉ hơi khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước.

Là đêm.

Có yêu nhân nửa đêm xông vào đạo viện thành Vọng Giang, bức ép lấy đi đạo thuật Hủ Mộc Quyết. Lúc đó, một trong Quốc Viện lục kiệt - Lâm Chính Nhân cũng tham dự lùng bắt yêu nhân.

Không ngờ, yêu nhân kia lại lao vào tộc địa Lâm thị, giết cả nhà Lâm gia thành Vọng Giang...

Sau khi rời khỏi thành Vọng Giang, Khương Vọng một mình chạy trốn ngoài dã ngoại đến tận hừng đông.

Tập Hình Ti đã phái người đi lùng bắt hắn tứ phía, thanh thế rất lớn. Nhưng chỉ cần bên Trang đình không điều người tới, không coi trọng việc này.

Khương Vọng cũng có thể yên lòng.

Tống di nương đã cứu hắn, đây là nguyên nhân hắn đồng ý để phụ thân tục huyền. Tống di nương là mẹ đẻ của Khương An An, chỉ vậy cũng đủ để hắn tha thứ nhiều điều.

Bức giết Lâm Chính Lễ, tiêu tán hết oán niệm lúc trước, hắn cũng không biết Tống di nương dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt không, nhưng trước kia hắn đã hứa với An An là sẽ cho cô bé một câu trả lời, đến nay cũng coi như viên mãn.

Dù Khương An An còn không biết vì sao mẫu thân mình vĩnh viễn không viết thư cho mình.

Trong tộc địa Lâm thị, Khương Vọng cũng thừa nhận thật sự mình đã khinh thường Lâm Chính Nhân. Khi bị thực lực nghiền ép mà y vẫn tìm được cơ hội để trốn thoát.

Nhưng ngẫm lại toàn bộ câu chuyện, vẫn là có được có mất.

Hạng người như Lâm Chính Nhân này có thể nắm chặt mọi cơ hội dù là nhỏ bé nhất. Khương Vọng tự nhắc mình, sau này nếu có đối mặt với Lâm Chính Nhân không thể khinh thường y một chút xíu nào.

Bình Luận (0)
Comment