Nhưng nếu như kỳ cảnh mây bốn mày này xuất hiện, người bên ngoài lại không nhìn thấy, có phải cho thấy, bốn màu mây này có lẽ không xuất hiện trên bầu trời trong thế giới thực?
Nơi đây đã bắt đầu tiến vào một không gian khác rồi sao?
Không để cho Khương Vọng suy nghĩ quá lâu, mây bốn màu vừa mới xuất hiện, liền nhanh chóng tụ lại cùng nhau. Bốn đám mây cuộn lại với nhau, nổ tung không tiếng động.
Giống như bốn đám mây bốn màu này đang tạo thành một vòng tròn, nhanh chóng mở rộng, sau đó "vòng" mọi người vào trong.
Khương Vọng cảm thấy hoa mắt một lúc, sau đó cảnh vật đã biến đổi.
Bên trong tầm mắt xuất hiện một tòa núi cao đứng sừng sững.
Từ giữa sườn núi trổ lên đã bị mây bay che phủ, không nhìn thấy rõ lắm.
Bảy người tiến vào Trì Vân Sơn đều tán lạc ở chân núi.
Còn ở sau lưng bọn họ có một cánh cửa bằng mây bốn màu đang lơ lửng, mở cánh cửa này ra, chính là ra ngoài.
Vẫn là Vân Du Ông lên tiếng trước, dường như gã rất hưởng thụ cảm giác nắm giữ thế cục trong tay, dùng giọng nói chỉ có người già mới có, hữu khí vô lực nói: "Gặp ở đỉnh núi.
Khương Vọng không có ý kiến gì, hắn không quen thuộc lắm với Trì Vân Sơn, Diệp Lăng Tiêu cũng không biết vì lý do gì mà cũng không cung cấp quá nhiều tình báo cho Diệp Thanh Vũ.
Bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, trước tiên nên tìm hiểu sơ qua trước sau đó lại bắt đầu cạnh tranh vẫn chưa muộn.
Điều đáng tiếc chính là, không phải ai cũng đồng ý với cách làm này.
"Ta nói, đến đây nên kết thúc được rồi" Vị Tiêu Hùng của Ung quốc kia lắc mình ngăn cản Vân Du Ông, cũng ngăn cản mọi người. Y nhìn những người khác, ánh mắt bễ nghễ ngạo mạn, nói:
"Các ngươi cũng vào Trì Vân Sơn, thấy được phong cảnh ở đây rồi. Nên cảm thấy thỏa mãn. Dừng lại ở đây đi, thế nào?"
Khương Vọng không lên tiếng, thậm chí còn kéo kéo chéo áo Diệp Thanh Vũ, lùi về sau mấy bước.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn xử sự rất khéo léo, trước tiên để đám người này đấu nhau một trận, xem thực lực nông sâu thế nào cũng tốt.
Diệp Thanh Vũ cũng vô cùng ăn ý, quả quyết lùi về phía sau, không hề có chút ý tưởng náo loạn nào.
Nhưng đáng tiếc, với thực lực của Lăng Tiêu Các. Muốn biết điều cũng khó.
Ánh mắt Tiêu Hùng lướt qua Vân Du Ông một bước cũng không nhường kia, lướt qua hai người Linh Không Điện đang nóng lòng muốn thử kia, rơi vào trên người hai người Diệp Thanh Vũ và Khương Vọng, nói: "Các ngươi không muốn đi?"
Khương Vọng đưa tay chỉ chỉ sau lưng Vân Du Ông, ý bảo ngươi có thể giải quyết vị trước mặt ngươi trước hay không.
Ai ngờ Vân Du Ông đột nhiên nghiêng người một cái, cũng nhìn tới đây: "Thanh Vân Đình muốn chúng ta dừng lại tại đây, hai vị Lăng Tiêu Các cảm thấy thế nào?"
Ít nhất thì ở trong Trì Vân Sơn, Lăng Tiêu Các quá mạnh thật sự không phải là một chuyện tốt. Bởi vì bên ngoài có mạnh thế nào, cũng không thể kéo Diệp Lăng Tiêu theo vào được, mà lại vừa khéo bởi vì bên ngoài quá mạnh, nên rất dễ trở thành mục tiêu tấn công.
Bây giờ ngay cả nam tử gầy gò nóng lòng muốn thử kia của Linh Không Điện cũng yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Tiêu Hùng ra mặt, chỉ bởi y tự tin với xuất thân từ Ung quốc cường đại của mình.
Cho đến bây giờ, mặc dù Ung quốc đã không còn như trước nhưng vẫn mạnh hơn so với Vân quốc và Thành quốc nhiều.
Người Ung quốc thậm chí còn chưa bao giờ cảm thấy chính mình đã yếu hơn xưa, mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là Kinh quốc và Tần quốc. Ngay cả Sở quốc bọn họ cũng chẳng thèm so, dù sao thì Sở quốc cũng mới thảm bại ở bình nguyên Hà Cốc, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Bọn họ giữ vững truyền thống, chính là bởi vì vẫn luôn không thể quên đi vinh quang trước đây của mình.
Tiêu Hùng y có thể nổi danh ở Ủng quốc, đương nhiên đối phó với tu sĩ trẻ tuổi của Vân quốc và Thành quốc không thành vấn đề. Vân Du Ông chỉ là tán tu, còn khiến bản thân tuổi trẻ đã già nua, lại càng không đáng lo.
Chẳng qua trong đám nhãi nhép này, Lăng Tiêu Các vẫn là mối uy hiếp lớn nhất. Dù sao thì uy danh của Diệp Lăng Tiêu vẫn còn đó.
Cho nên mặc dù Tiêu Hùng ngăn cản Vân Du Ông, nhưng người mà y nhắm vào nhất vẫn là Lăng Tiêu Các.
Bây giờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người hai người Lăng Tiêu Các.
"Chuyện đó... nếu như các ngươi nhất định phải hỏi cách nghĩ của ta..."
Khương Vọng vẻ mặt thành khẩn nói: "Ta cảm thấy, mọi người lần đầu gặp nhau, vẫn không nên đánh đánh giết giết thì hơn, quá tổn thương hòa khí"
Lòng người thật sự rất kỳ quái.
Có đôi khi lương thiện có thể bị cho là mềm yếu, thành thật có thể bị cho là ngu xuẩn.
Ít nhất thì hiện tại, Tiêu Hùng cũng đang cười vì loại "ngu xuẩn"
này.
"Ngươi cho rằng, đây là ồn ào mâu thuẫn giữa hàng xóm láng giềng sao? Nói vài lời khuyên can thì người ta sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Khương Vọng rất phiền não.
Vừa vào Trì Vân Sơn, còn chưa gặp được gì, đã phải đối đầu với Tiêu Hùng, thật sự không thích hợp với phong cách làm việc của hắn.
Nhưng Tiêu Hùng quyết tâm muốn gây phiền toái với Lăng Tiêu Các, bọn họ cũng không thể nào tránh được.
"Ố đây nhiều hàng xóm như vậy, để cho người ta chê cười thì không tốt" Khương Vọng vẫn cố gắng thêm lần nữa.
Tiêu Hùng cười chế giễu một tiếng, thậm chí không thèm nhìn Khương Vọng nữa mà quăng ánh mắt sang Diệp Thanh Vũ: "Diệp cô nương, chỉ bằng ngươi qua chỗ ta, những thứ thu hoạch được ở Trì Vân Sơn, ta sẽ chia cho ngươi một phần."
Diệp Thanh Vũ cười nhã nhặn: "Trì Nguyệt không có ý kiến gì sao?"
Tiêu Hùng bá đạo nói: "Mọi chuyện do ta làm chủ"
Nữ nhân tên Trì Nguyệt, chính là người kế thừa Thanh Vân Đình.
Nghe vậy còn nặn ra một nụ cười, nhìn qua có vẻ đã được quản giáo ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Diệp Thanh Vũ từ chối cho ý kiến, chỉ ranh mãnh nhìn Khương Vọng: "Vị công tử này, huynh thấy thế nào?"
Khương Vọng vẻ mặt đau khổ nói: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Tiêu Hùng gạt tay sang ngang, Vân Du Ông cũng rất phối hợp bị "đẩy" qua một bên.
Y đối mặt với Khương Vọng: "Cứ xưng tên ra, Tiêu Hùng ta không giết hạng người vô danh!"
Xem tư thế kia, đường như muốn trực tiếp ra tay.
Tiêu Hùng vô cùng tự tin có thể trấn áp được mọi người, nếu không thì cũng sẽ không vừa mở miệng liền nhắm vào tất cả mọi người, nhưng mà có thể tiêu diệt từng người một thì vẫn tốt hơn.
Khương Vọng bất đắc dĩ nhưng vẫn lễ phép chắp tay: "Không dám, tạ hạ là Độc Cô Vô Địch"
Hắn không muốn bị người Ung quốc và Thành quốc nhận ra, cái tên Trương Lâm Xuyên trước đây cũng đã sử dụng ở thành Vọng Giang một lần rồi, sợ bị người hữu tâm nhận ra, làm ảnh hưởng đến Lăng Tiêu Các. Cho nên mới dùng tên Độc Cô Vô Địch.