Ung quốc, Trang quốc, Vân quốc, vừa hay là ba quốc gia gần Trì Vân Sơn. Cũng trùng hợp là nơi ở của Thanh Vân Đình, Linh Không Điện và Lăng Tiêu Các, ngoại trừ Linh Không Điện sau này bị đuổi đi, nhưng mà sau khi Linh Không Điện bị đuổi đi thì lại chọn chuyển đến Thành quốc, cũng ở phía đông nam Trang quốc, vẫn rất gần với Trì Vân sơn.
Không lẽ ba thế thực này đều đang trông giữ truyền thừa Trì Vân Sơn sao?
Cẩn thận ngẫm lại xem...
Lúc Trang quốc lập quốc, thái tổ Trang Thừa Càn đánh tan Linh Không Điện, vì truyền thừa Trì Vân Sơn, Linh Không Điện không thể không chuyển tới Thành quốc.
Mà khi Trang thái tổ Trang Thừa Càn còn sống, đã làm một chuyện rất nổi danh, lúc ông ta năm quyền, đã quét sạch Bạch Cốt Đạo! Thời Trang Thừa Càn, diệt trừ Bạch Cốt Đạo là một trong những quốc sách của Trang quốc.
Bạch Cốt Đạo cũng dần mai danh ẩn tích, sau mấy trăm năm khôi phục, mới lại tro tàn lại cháy dưới sự chủ trì của Âu Dương Liệt và Lục Diễm, gây nên sóng gió, muốn luyện Bạch Cốt chân đan, để Bạch Cốt đạo tử nhanh chóng leo lên đỉnh phong siêu phàm... Sau đó, trong quá trình này bọn họ bị trúng bẫy, bị cướp mất Bạch Cốt chân đan, lại lần nữa bị đánh bại hoàn toàn.
Nhưng trong lịch sử có ghi lại, lần gây nên đả kích lớn nhất cho Bạch Cốt Đạo chính là do Trang Thừa Càn chủ trì.
Trang Thừa Càn quét sạch Bạch Cốt Đạo, Trang Thừa Càn đánh tan Linh Không Điện, hai sự kiện này có thể liên quan đến nhau hay không?
Bạch Cốt Tôn Thần có vì vậy mà biết bí mật của Trì Vân Sơn hay không?
Khương Yểm thật sự không biết gì cả sao?
Theo bản năng, Khương Vọng cảm thấy Khương Yểm đang che giấu điều gì đó, nhưng hắn cũng hiểu rõ, một khi Khương Yểm thật sự muốn giấu diếm điều gì đó thì hắn không thể tìm ra đáp án được.
"Õ chung" với Khương Yểm lâu như vậy, đôi bên đều coi như cũng có chút hiểu nhau. Nhưng hiển nhiên Khương Yểm hiểu hắn nhiều hơn so với hắn hiểu Khương Yểm.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khai mở được Nội Phủ thứ nhất rồi, Khương Vọng cũng vẫn vô cùng cần thận với Khương Yểm.
Thời gian dần dần trôi qua, Lăng Tiêu Các, Thanh Vân Đình, Linh Không Điện đều đã đến đây từ sớm, chỉ còn mỗi Vân Du Ông bí ẩn kia, giống như căn bản không thèm để ý đến Trì Vân Sơn, trước sau chẳng thấy bóng dáng. Khiến mọi người không khỏi nghi ngờ, người kia có phải đã gặp phải điều ngoài ý muốn hay không.
Là người thừa kế, Diệp Thanh Vũ lại không hề nóng vội, vẫn truyền âm nói chuyện với Khương Vọng.
Người của Thanh Vân Đình và Linh Không Điện cũng vẫn rất kiên nhẫn.
Trước lúc trời tối, Vân Du Ông cuối cùng cũng đã tới.
Từ phía chân trời bay đến một đám mây, lúc nó trôi nổi đến gần, mọi người mới nhìn thấy bóng người đứng trên đám mây.
Người đó trên người mặc áo tơi, đầu đội nón tre, trên mặt còn đeo một cái khăn màu xám, nhìn qua vô cùng thần bí.
Đạp mây bay đến, lơ lửng trước mặt Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ.
"Đừng nói lời thừa thãi, bắt đầu đi"
Trái lại gã rất trực tiếp, muốn chủ trì thế cục.
Điều khiến người khác bất ngờ chính là giọng nói của gã lại vô cùng già nua.
Mỗi lần Trì Vân Sơn mở ra, chỉ có người dưới ba mươi ba tuổi mới có thể tiến vào. Nhưng giọng nói này, nghe thế nào cũng giống của một lão nhân bảy tám chục tuổi.
Người của Thanh Vân Đình là một nam một nữ, người nữ nhân cho dù mặc trang phục bảo thủ nhưng cũng không thể che phủ hoàn toàn khuôn ngực đầy đặn của mình kia cả người giống như quấn lên người nam nhân còn lại, người nam nhân thì nhướng lông mày nhìn về phía Vân Du Ông, hỏi: "Ngươi chừng này tuổi rồi, còn có thể vào Trì Vân Sơn sao? Đừng lãng phí thời gian của HÀ ta.
Căn cư vào lời giới thiệu lúc trước của Diệp Thanh Vũ, nữ nhân kia mới chính là người kế thừa của Thanh Vân Đình, còn nam tử còn lại là thiên tài trẻ tuổi của Ung quốc, họ Tiêu tên Hùng, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, nghe nói rất có danh tiếng.
"Không cần phí tâm" Vân Du Ông đáp lại: "Giọng của ta thành thục một chút, nhưng ta vẫn còn rất trẻ. Nói không chừng còn trẻ hơn so với ngươi."
Bên phía Linh Không Điện cũng là một nam một nữ. Người kế thừa Linh Không Điện cũng là nữ, mặc dù trang phục diễm lệ, nhưng nhìn qua còn không tự nhiên bằng nữ nhân đầy đặn của Thanh Vân Đình, vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với người mà nàng ta mời đến giúp đỡ. Còn người mà nàng ta mời đến giúp đố là một nam tử gầy gò, không biết là vị thiên tài nào của Thành quốc, dù sao thì Diệp Thanh Vũ cũng không có tình báo liên quan nào.
Nghe thấy lời đáp của Vân Du Ông, người kế thừa Linh Không Điện cười duyên nói: "Không được thì cũng đừng miễn cưỡng, nếu không thì chờ đến khi Trì Vân Sơn mở ra, ngươi nên rời đi trước, thế nào? Ta sợ ngươi có thể sẽ bị gió thổi bay, ngã chết tại chỗ, từ đó về sau truyền thừa của Trì Vân Sơn liền đứt đoạn."
Trong bốn bến, chỉ có Vân Du Ông đến đây một mình, không ai có thể khinh thường gã. Số dĩ Thanh Vân Đình và Linh Không Điện ra sức châm chọc gã, thật ra là để dò xét gã.
Đạo lý này Khương Vọng hiểu rất rõ, Vân Du Ông cũng không thể không hiểu.
Vân Du Ông không trả lời, hoặc là nói lời đáp của gã chính là động tác ấn quyết.
Không phải gã muốn ra tay, mà gã đang ấn pháp quyết giống như Diệp Thanh Vũ, ấn quyết mở ra Trì Vân Sơn.
Hôm nay bốn bên đến Trì Vân Sơn, mỗi bên đều nắm giữ một bộ ấn quyết khác nhau, một khi tập hợp lại liền có thể mở ra Trì Vân Sơn. Nhưng bộ ấn quyết này cần phải tương ứng cới truyền thừa của các bên, dùng đạo nguyên đặc biệt thì mới có thể khởi động, chứ không phải ai cũng có thể tùy tiện ấn quyết được. Như vậy thì các bên mới có thể đảm bảo quyền truyền thừa được nắm giữ trong tay bốn bên này.
Dù sao thì sắc trời cũng đã từ từ tối rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí.
Theo động tác của Vân Du Ông, những người khác cũng thôi dò xét, nhanh chóng bắt đầu ấn quyết.
Sau khi hoàn thành ấn quyết, ở bốn phương tương ứng xuất hiện bốn đám mây.
Lần lượt có bốn màu trắng, xanh, đen, đỏ, hình dáng cực kỳ đẹp.
"Õ bên ngoài dãy núi Kỳ Xương, sẽ không thể nhìn thấy mây bốn màu này, chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy"
Diệp Thanh Vũ vừa duy trì ấn quyết, vừa bớt thời gian giải thích với Khương Vọng.
Đây đại khái chính là một loại hạn chế để giữ bí mật. Khương Vọng hoàn toàn hiểu được.