Vân Du Ông bỗng cúi đầu, lệnh bài Vân Văn mà gã nắm chặt trong tay đang từng chút từng chút, thong thả mà kiên quyết, tan đi như nước chảy!
Rốt cuộc gã đã nghĩ ra bất an của mình đến từ nơi nào.
Hai tên tiện nhân của Lăng Tiêu Các kia luôn không theo vào Đình Nghênh Khách. Gã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn cho bọn chúng, lại chưa kịp dùng tới. Gã vẫn luôn cho rằng, thực lực của hai người kia quá yếu, không thể đánh vỡ vây khốn của gã —— Nhưng hiển nhiên gã đã sai rồi!
Hai tên tiện nhân kia hoàn toàn không động tâm với Vân Đỉnh Tiên Cung, mà trực tiếp đi hái Quả Thần Thông!
Nhưng cho dù Quả Thần Thông bị hái đi thì thời gian của Trì Vân Sơn cũng chưa đến lúc kết thúc. Gã đã có được lệnh bài Vân Văn, vì sao lại mất đi hiệu lực?
Chẳng lẽ, Vân Đỉnh Tiên Cung... Đã có chủ nhân?
"Không!"
Vân Du Ông đau đớn gào lên.
Gã liều mạng muốn nắm chặt lệnh bài Vân Văn kia, muốn nắm chặt toàn bộ hy vọng của mình, nhưng lệnh bài lại cực kỳ cố chấp mà xói mòn, cuối cùng tiêu tán không còn tung tích.
"Ha ha ha ha ha."
Đấu Miễn bị trấn áp dưới Sơn Tự Ấn mà vẫn làm càn cười to:
"Mưu cầu không có kết quả, sắp thành lại bại! Lão già, mùi vị này như thế nào?"
"Đã chết đến nơi mà còn nói nhiều như vậy!"
Vân Du Ông cắn răng đánh về hướng Đấu Miễn, nhưng bỗng nhiên, trời đất quay cuồng, cảnh tượng tan vỡ.
Lại nói trên đỉnh Trì Vân Sơn, bậc thang mây giáng xuống từ vòm trời khiế Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ chấn động không hiểu ra Sao.
Mà cùng lúc đó, bọn họ cũng chú ý thấy mây bay ngoài đỉnh núi đã khôi phục bình thường, tốc độ chảy khác biệt của thời gian đã bị hủy diệt.
Vì thế bọn họ đã rõ, thời gian trên Trì Vân Sơn đã kết thúc.
Nhưng mà... Thang mây trước mắt lại đại diện cho cái gì?
Nó sẽ dẫn đến nơi nào?
"Là phải rời đi Trì Vân Sơn từ nơi này sao?" Khương Vọng hỏi.
Diệp Thanh Vũ đáp trả bằng một ánh mắt mờ mịt.
"Ta cũng không biết." Nàng hơi xấu hổ mà nói.
"Đi lên nhìn thử xem." Khương Vọng đề nghị.
Diệp Thanh Vũ khống chế Thất Sắc Kỳ Vân Xa đi về phía trước, muối trực tiếp xông lên trời cao. Nhưng một sức mạnh nhu hòa đã tuôn trào tới, đẩy Thất Sắc Kỳ Vân Xa và Diệp Thanh Vũ trở về núi đỉnh... Chỉ để lại Khương Vọng.
Khương Vọng mang vẻ mặt mờ mịt dừng lại trên thang mây, hơn nữa cả người đang bay nhanh lên trên, mà thang mây dưới chân hắn đang tiêu tan từng bậc từng bậc một.
"Đừng xuống dưới! Nhìn lên đi!" Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nàng đứng trên Thất Sắc Kỳ Vân Xa mà hô to.
Tâm niệm Khương Vọng khẽ động, vì thế hắn không kháng cự lại.
Ngay vào thời khắc tiếp theo, hắn lọt vào cái lỗ trống thật lớn trên vòm trời kia.
Trước khi lọt vào lỗ trống vòm trời, Khương Vọng như mơ hồ nhìn thấy một lão nhân đầu bạc đang liều mạng bay nhanh lên đỉnh núi.
Nhưng chỉ chợt hiện một niệm thì thế giới trước mắt đã thay đổi.
Đây là một phế tích, một phế tích cực kỳ khổng lồ.
Dùng từ "Khổng lồ" này để hình dung phế tích có vẻ không thỏa đáng, nhưng đó thật là cảm nhận chân thật nhất trong lòng Khương Vọng.
Trụ hành lang thông thiên gãy ở đằng trước, mảnh ngói lưu ly hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng.
Vách nát tường xiêu, trước mắt là cảnh tượng điêu tán của một chốn phồn hoa.
Ngay cả làn gió nhẹ ngẫu nhiên thổi tới, cũng không khuấy động được sự tĩnh mịch nặng nề này, câu chuyện xưa cũ của nơi đây đã bị vùi lấp trong lớp tro bụi.
Nơi đây không thể phi hành, có một loại quy tắc cổ xưa thấm đẫm trong lịch sử. Cứ như sự vinh dự xa xăm vẫn cố thủ nghiêm ngặt giữa chốn điêu tàn buồn chán này.
Phía trước là một cây đèn bị tàn phá, Khương Vọng đi vòng qua nó, giãm lên một khối gạch chỉ còn non nửa.
Lạch cạch!
Gạch bị dễ dàng dẫm nát, giống như một đống cát rã ra.
Khương Vọng nhanh chóng dịch chuyển, cần thận bước chân đi về phía trước, có vài viên gạch còn lành lặn, có vài viên đã sớm mục nát, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì đã tiêu tán.
Dưới gạch là nền đất như ngọc. Trên đó loáng thoáng có ám văn phức tạp, làm Khương Vọng không có ý tưởng muốn trực tiếp tiếp xúc.
"Vân Đỉnh Tiên Cung?"
Đối mặt với những thứ trước mắt này, điều đầu tiên mà Khương Vọng nghĩ đến chính là Vân Đỉnh Tiên Cung mà Đấu Miễn từng nhắc tới.
Tuy rằng những thứ hắn chứng kiến trước mắt đã là phế tích, nhưng vẫn có thể thoáng tưởng tượng ra sự vĩ đại ngày xưa của nó từ tàn tích hiện tại... Có lẽ cũng chỉ có "Tiên cung" mới có thể gia tăng khả năng miêu tả.
Chỉ là, nếu nơi mà điểm cuối thang mây dẫn đến chính là Vân Đỉnh Tiên Cung, vậy không thể giải thích vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện. Tháo xuống Quả Thần Thông hiển nhiên không phải nguyên nhân, nếu là thế thì việc gì Đấu Miễn và Vân Du Ông phải đánh sống đánh chết ở Đình Nghênh Khách. Ít nhất hẳn phải có cái gọi là "Bí lệnh ra vào" kia mới có thể tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung đúng không?
Nhưng điều hắn chứng kiến trước mắt, trừ Vân Đỉnh Tiên Cung ra thì không còn khả năng nào khác.
Vậy nguyên nhân nó xuất hiện là cái gì? Hắn đã thỏa mãn điều kiện gì?
Trong thời gian ngắn Khương Vọng không nghĩ ra được, hắn đành ngừng cân nhắc, chỉ thận trọng vừa quan sát vừa đi vào bên trong.
Nơi hắn đang đứng có vẻ là một đại điện, đã sụp đổ đến không ra hình dáng, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được hình dáng của ngày xưa.
Từ trước đến nay phế tích để lại cho Khương Vọng ấn tượng sâu nhất là Khô Vinh Viện, nơi đó có không khí quỷ dị, có tàn lưu một thứ khủng bố không rõ là cái gì. Mà nơi trước mắt lúc còn hoàn chỉnh nhất định rộng lớn hơn xa Khô Vinh Viện, nhưng trong lúc hắn đi về phía trước lại chỉ cảm nhận được tĩnh mịch.
Một sự tĩnh mịch mà thứ khủng bố gì cũng không tồn tại nổi.
Nhìn từ đống vách đổ cột xiêu này, nơi nơi đều là dấu vết tranh đấu, tiết diện sắc bén, dấu vết gồ ghẻ lồi lõm...
Nhưng lại không nhìn thấy thi cốt, cũng không tìm ra vết máu.
Cứ như tất cả mọi thứ ở nơi này đã bị thời gian làm mai một.
Đi lại trong đống phế tích này, Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu nơi này có thể phục hồi lại như cũ thì hắn đứng ở đây còn không nổi bật hơn một con kiến là bao.