Hắn từng đi qua Đông Hoa Các, từng kiến thức Tề vương cung cường quốc thiên hạ.
Nhưng quy mô của Tề vương cung còn kém xa nơi này.
Rốt cục cung điện vĩ đại như vậy đã bị sức mạnh gì phá hủy? Rốt cuộc Vân Đỉnh Tiên Cung ngày xưa bị huỷ diệt bởi thứ gì?
"Vì sao ta có thể đi vào nơi này, mà Diệp Thanh Vũ có được truyền thừa Trì Vân Sơn lại không thể? Đấu Miễn đã thu phục Linh Không Điện và Vân Du Ông độc hành kia có thể đi vào đây không?"
Trong lòng Khương Vọng có vô số nghi ngờ, nhưng không thể dò hỏi ai cả.
Không biết vì sao Khương Yểm vẫn luôn trầm mặc.
Hắn chắc chắn Khương Yểm biết cái gì đó, nhưng Khương Yểm không nói, hắn cũng không thể cưỡng ép.
Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm đáp án.
Rất nhiều lúc trong quá khứ, hắn luôn cô độc đi về phía trước, hắn đã quen với cảm giác này.
Hắn thả bước chân xuống thật nhẹ nhàng, luôn có cảm giác đạp hơi mạnh một chút thì nơi này sẽ sụp đổ thêm lần nữa.
Tiên cung bị tàn phá vẫn cao lớn như cũ, người đi bên trong vẫn không thể liếc mắt một cái nhìn đến điểm cuối.
Ngã rẽ đằng trước kia hẳn là cổng vòm, trước mắt là một bức tường.
Một bức tường đã trải qua vô số năm tháng, nhưng phần lớn vẫn được giữ gìn nguyên vẹn như cũ.
Trên bức tưởng có điêu văn hoa mỹ, giống như miêu tả một đám tiên nữ dáng người tuyệt đẹp đang khiêu vũ, những điêu văn này cũng khó được mà còn khá rõ ràng.
Cứ như chúng được một sức mạnh nào đó bảo hộ, chống đỡ được tổn thương có thể làm cả Vân Đỉnh Tiên Cung này tiêu vong.
Nhưng hai chữ bằng máu viết đè lên đó đã phá hủy tất cả mỹ cảm.
Hai chữ bằng máu này trông thật phiêu dật tiêu sái, người viết nhất định là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, nhưng chúng lại mang cho người ta cảm giác dữ tợn và khủng bố.
Có một cảm giác sợ hãi tuyệt vọng thể hiện ra từ hai chữ bằng máu này.
Hai chữ đó là "Đạo tặc".
Phía dưới hai chữ này là một dấu tay máu bị kéo lê xuống. Giống như người viết năm đó ở đây mới viết được chúng thì đã bị thứ khủng bố nào đó trực tiếp kéo đi.
Đạo tặc?
Khương Vọng lặp đi lặp lại hai chữ này.
Kẻ trộm đại đạo?
Kẻ trộm đạo môn?
Là một người, hay là một thế lực? Một loại quái vật? Hay một loại bí thuật?
Trong Vân Đỉnh Tiên Cung đã sụp đổ này, hai chữ "Đạo tặc"
trước mặt là con đường duy nhất hắn phát hiện từ ban đầu tới giờ. Nhưng hắn vẫn không thể suy luận ra bất cứ đáp án nào.
Thậm chí hiện tại hắn còn hoàn toàn không biết gì về chính Vân Đỉnh Tiên Cung. Cả nguyên nhân tại sao hắn vào được cũng không biết.
Điều duy nhất hắn biết là, chắc hẳn Trì Vân Sơn chính là sơn môn của Vân Đỉnh Tiên Cung, mà Lăng Tiêu Các của Vân Quốc, Thanh Vân Đình của Ung Quốc, Linh Không Điện của Thành Quốc, cùng với Vân Du Ông độc hành kia đều có liên hệ sâu xa gì đó với Trì Vân Sơn.
Khương Vọng bóp ấn quyết, Tù Thân Tỏa Liên thò ra từ trong hư không, nhẹ nhàng chạm vào hai chữ bằng máu này. Hắn vốn muốn thông qua Tù Thân Tỏa Liên để cảm nhận hai chữ kia, đạt được càng nhiều tin tức. Ô nơi thần bí như thế này thì đương nhiên hắn không có khả năng trực tiếp dùng tay để tìm hiểu.
Nhưng mà, khi Tù Thân Tỏa Liên đen nhánh vừa chạm vào chữ bằng máu kia...
Một chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Hai chữ bằng máu đó đang biến mất từng nét từng nét một.
Mà toàn bộ Tù Thân Tỏa Liên bị hủy diệt từng khúc! Cứ như Tù Thân Tỏa Liên này chỉ là một hình vẽ giả dối được họa lên, bị người ta trực tiếp dùng giẻ lau hủy diệt đi!
Khương Vọng sẽ không quên, Chung Cầm đã biến mất như vậy ngay trước mặt bọn họ trong Đình Nghênh Khách ở ngọn núi phía nam của Trì Vân Sơn kia!
Mỗi một sợi Tù Thân Tỏa Liên đều có giới hạn chiều dài. Khương Vọng đã tận lực kéo dài tới cực hạn của xiểng xích, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng lúc càng ngắn lại.
Khi hai chữ bằng máu trên bức tường hoàn toàn biến mất thì Tù Thân Tỏa Liên của Khương Vọng cũng đã tan biến.
Vất vả lắm hắn mới tăng lên được hai sợi Tù Thân Tỏa Liên, mà chỉ vì đụng vào hai chữ này một chút thì đã lập tức biến mất một sợi, có thể nói là tổn thất khá lớn.
Mà sau khi hai chữ "Đạo tặc" này biến mất, Khương Vọng mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang nhẹ nhàng buộc ở đạo tâm.
Hắn nhìn không rõ, nghĩ cũng không ra.
Cùng lúc đó, bức tường trước mắt bỗng nhiên vặn vẹo.
Tất cả mọi thứ hắn chứng kiến, hắn cảm nhận đều đang xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Khương Vọng như bỗng "Nhảy"
đó quan sát nơi này từ một góc độ hoàn toàn bất đồng.
ra khỏi Vân Đỉnh Tiên Cung, sau Giống như đặt mình trong vũ trụ hư không, đặt mình giữa một chốn không biết.
Toàn bộ phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung đang không ngừng thu nhỏ lại, bản thân Khương Vọng lại như không ngừng mở rộng.
Trong nháy mắt, hắn như cảm ứng được rất nhiều quang điểm rơi rụng vào vũ trụ mênh mông...
Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm ngộ....
Những thứ này đều là mảnh nhỏ của Vân Đỉnh Tiên Cung.
Vân Đỉnh Tiên Cung là một quần thể cung điện khổng lồ, hiện nay tất cả đã trở thành phế tích.
Khương Vọng căn bản không thăm dò được quá xa trong đó, Tù Thân Tỏa Liên đụng vào hai chữ "Đạo tặc" này, thăm dò đã kết thúc.
Giờ phút này toàn bộ phế tích cung điện đang thu nhỏ vô hạn lại trước mặt hắn, mà hắn thì bành trướng trong hư không mênh mông.
Đó là một loại "Bành trướng" bị ý thức ảnh hưởng, cũng không hoàn toàn rõ ràng.
Hiện tại, phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung đang lơ lửng trước người hắn, biến thành kích thước chỉ bằng một bàn tay.
Đứng ở góc nhìn này mà quan sát phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung, vẫn có thể nhìn thấy đủ loại chi tiết trong đó, nhưng đều hết sức nhỏ bé.
Đối với những chuyện xảy ra trước mắt, Khương Vọng mờ mịt vô tri, nhưng phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung lại như có linh tính, nó đánh thẳng về hướng của Khương Vọng.
Nó "Đâm" vào Ngũ Phủ Hải.
Lúc này trong Ngũ Phủ Hải, trên mặt biển vô tận, Thiên Địa Cô Đảo thật lớn đang lù lù bất động, Đạo Mạch Đằng Long ngừng lại trên Thiên Địa Cô Đảo.
Mà một vầng xích dương trên trời cao chính là Nội Phủ đầu tiên uẩn dưỡng thần thông Tam Muội Chân Hỏa.
Sau khi Vân Đỉnh Tiên Cung đã trở thành phế tích này đâm vào, nó lập tức che kín cả bầu trời, toàn bộ Ngũ Phủ Hải đều bị bao phủ dưới bóng tối. Nhưng nó bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại đến kích thước chừng một phần năm của Thiên Địa Cô Đảo.
Trên không Ngũ Phủ Hải đã có mây trôi hình thành.
Mây và sương mù vốn không khác biệt, nhưng Khương Vọng sớm đã dọn sạch mông muội. Những áng mây trôi này hoàn toàn khác với sương mù mông muội, thậm chí cũng không liên quan đến Khương Vọng, nó đến từ chính Vân Đỉnh Tiên Cung.
Mây trôi tụ lại, "Nâng" Vân Đỉnh Tiên Cung lên giữa không trung.
Ngũ Phủ Hải chấn động một lúc, sau đó chậm rãi bình ổn rồi dừng hình ảnh.