Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 966 - Chương 966: Đợi Nó Tới, Xem Nó Thế Nào

Chương 966: Đợi nó tới, xem nó thế nào

Đương nhiên cái này chưa hẳn là phúc. Có thể là người khác không rõ, nhưng Diệp Lăng Tiêu lại có thể nghĩ rõ ràng. Sở dĩ Vân Đỉnh Tiên Cung tìm một "Nhân duyên vô tâm" hoàn toàn là vì nhân quả của bản thân nó quá nặng, vậy nên mới yêu cầu bên ngoài vô căn cứ.

Đồng tử nghênh khách nhiều lần chuyển thế kia vốn đã có dây dưa rất sâu với Vân Đỉnh Tiên Cung, vốn vĩnh viễn không thể kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung. Chỉ là bản thân hắn ta không biết mà thôi. Sự cố gắng của hắn ta mãi mãi là uống phí.

Diệp Lăng Tiêu tự tin có thể gánh phần nhân quả kia thay cho nữ nhi của mình, vậy nên mới vạch kế hoạch Vân Đỉnh Tiên Cung cho Diệp Thanh Vũ.

Khi chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung trở thành Khương Vọng, nhân quả của Vân Đỉnh Tiên Cung sẽ bắt hắn tự mình gánh vác.

Vì vậy Diệp Lăng Tiêu mới nói, chưa hẵn là phúc.

"Chưa hẳn là phúc..." Khương Vọng lập tức nhạy bén hỏi: "Nó có tai họa ngầm gì sao?"

Diệp Lăng Tiêu cười tiêu sái: "Khi nào thời cơ tới, sẽ tự biết phúc HÀ họa.

Còn ông ta ngược lại lại thoải mái. Từng bày mưu tính kế, từng xếp đặt, cuối cùng khi nữ nhi bảo bối không có được Vân Đỉnh Tiên Cung, ông ta cũng chỉ cười một cái cho qua.

"Cha." Diệp Thanh Vũ sẵng giọng: "Người đừng đánh đố chuyện quan trọng như vậy nữa."

Diệp Lăng Tiêu chỉ lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói."

Diệp Thanh Vũ thấy vậy là biết sẽ không có được đáp án rồi. Từ nhỏ, Diệp Lăng Tiêu luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, Nhưng trong những lần từ chối vô cùng ít ỏi như vậy, nàng có làm loạn như nào cũng vô dụng. Nếu Diệp Lăng Tiêu đã không thể nói, chắc chắn là có lý do của ông ta. Hoặc là nói ra rồi, ngược lại lại càng không hay.

"Bất luận là phúc hay họa" Khương Vọng không để Diệp Thanh Vũ tiếp tục hỏi dò nữa, cất giọng nói: "Vậy thì đợi nó tới, xem nó thế nào."

Diệp Lăng Tiêu cười ha ha: "Có khí phách"

Diệp Thanh Vũ để ý ánh mắt của Khương Vọng như có như không nhìn về phía hai bên sườn dãy núi Kỳ Xương nhiều lần, trong lòng biết hắn khó tránh khỏi việc có chút để ý chuyện ở Trang Quốc, vì vậy nàng chủ động chuyển câu hỏi: "Cha, người vừa nói quân đội hai nước Trang, Ung đang giằng co, rốt cuộc là tình huống gì? Sẽ đánh nhau chứ?"

"Đâu ra dễ dàng đánh nhau như vậy?" Diệp Lăng Tiêu đột nhiên trừng mắt nhìn qua Khương Vọng một cái, rồi mới tiếp tục hòa nhã nói với nữ nhi nhà mình: "Là do thợ săn của hai bên xảy ra tranh chấp trong lúc đi săn ở dãy núi Kỳ Xương, nhất thời ầm ĩ lớn nên dẫn vài thợ săn đến ẩu đả đấu đá nhau. Thợ săn bên Ung Quốc kia chịu thiệt, vì vậy đội quân biên giới mới nhúng tay vào, Trang Quốc ở bên này cũng theo đó mà huy động quân đội. Suy cho cùng thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ tranh đoạt sản vật trong rừng. Hai bên đều rất kiềm chế, không ô ạt tăng quân.

Nhưng mà hiện tại, việc đội quân biên giới Trang Quốc bên này dám giằng co với đội quân biên giới Ung Quốc bên đó lại thực sự khiến người khác bất ngờ... Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đều rất tài ba."

Khương Vọng đột nhiên bị trừng thì lại chẳng hiểu gì cả, nhưng cũng không dám có ý khiến gì. Nhưng việc Diệp Lăng Tiêu khen ngợi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối lại khiến tâm tư hắn có chút phức tạp.

"Thì ra là thế" Diệp Thanh Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rõ.

"Đi thôi, quay về Lăng Tiêu các." Diệp Lăng Tiêu vung ống tay áo lên, tầng mây tụ lại dưới chân, lúc này mới thuận mắt liếc Đấu Miễn một cái: "Tiểu tử Đấu gia, có muốn tới Lăng Tiêu các ta làm khách không?"

Chân nhân đương thời có thể nhìn thấu gốc rễ của hắn là điều vô cùng bình thường.

Đấu Miễn cũng không bất ngờ, vội vàng hành lễ nói: "Làm phiền Diệp chân nhân hỏi rồi. Chỉ là Đấu Miễn còn phải về xử lý vài việc, mà lúc này người cũng đầy bụi bặm không tiện cho lắm, vẫn là sau này tới cửa quấy rầy sau"

Diệp Lăng Tiêu cũng không để bụng, chỉ là vì nữ nhi của ông ta có được Vân Triện thần thông rồi, tâm tình tốt nên mới thuận miệng mời hắn, nếu không thì gia thế của Đấu Miễn có cao quý như thế nào đi nữa thì một tiểu bối cũng không đáng để ông ta chào hỏi, thế là ông ta lại đi xem Khương Vọng.

Khương Vọng cũng nói: "Diệp các chủ có thể về trước cùng với lệnh thiên kim, Khương Vọng cũng có một chuyện phải làm"

Ánh mắt Diệp Lăng Tiêu đảo qua đảo lại liền biết có lẽ bọn họ muốn giải quyết giao dịch được tiến hành trong Trì Vân Sơn. Ông ta chỉ cười, cũng không nhiều lời, du vân dưới chân liền đưa ông ta và Diệp Thanh Vũ bồng bềnh bay xa.

Du vân bay vừa nhanh vừa ổn định, mặc dù gió bên ngoài mây vù vù, nhưng ngay cả một sợi tóc Diệp Thanh Vũ cũng chưa khuấy động được.

"Khương Vọng này như thế nào?" Trong du vân đang bay nhanh, Diệp Lăng Tiêu bỗng hỏi.

"Đương nhiên Khương đạo hữu là nhân vật cực kỳ ưu tú..." Diệp Thanh Vũ đang trả lời được một nửa thì ngờ vực nói: "Sao đột nhiên lại hồi chuyện này?"

Diệp Lăng Tiêu cũng không nói gì khác, chỉ bỗng nhiên than thở một câu: "Mọi cái khác đều được, chỉ đáng tiếc, trên vai hắn quá nặng"

Sau khi cha con Diệp Lăng Tiêu rời đi, hai người ở lại đều im lặng.

Đấu Miễn nhìn xung quanh, có một loại cảm giác buồn bã khó tả:

"Trì Vân Sơn sẽ không mở ra nữa đúng không?"

"Phải" Khương Vọng gật đầu.

Đồng thời nói trong lòng, trừ khi Vân Đỉnh Tiên Cung hồi phục.

"Đi thôi, đi Thành Quốc" Đấu Miễn thở dài: "Diệp chân nhân nói thời gian đã qua được vài ngày rồi, cũng không biết bây giờ là ngày mấy tháng mấy"

Hai người trực tiếp bay về phía Thành Quốc.

Lúc đi ngang qua chỗ quân đội biên giới Trang Quốc đóng quân ở phía nam dãy núi Kỳ Xương, Khương Vọng còn đặc biệt để ý một chút, quả thực là không có cường giả nào cả, số lượng binh sĩ cũng không nhiều.

Chính loại tranh chấp trong phạm vi nhỏ này có thể khiến người ta dễ dàng thấy được sự tự tin của các nước.

Trước kia hắn là người Trang Quốc nên hắn biết rõ trước đó Trang Quốc yếu thế như thế nào. Càng không cần nói đến việc Tần Quốc công khai phục kích Tả Quang Liệt trên địa bàn của Trang Quốc. Lúc Trang Quốc đối mặt với Ung Quốc, Trang Quốc sẽ luôn chịu tổn thất trong những cuộc tranh chấp biên giới, sẽ thưởng phải nhận lỗi một cách vô lý, dù có lý cũng phải nhẫn nhịn.

Thành Phong Lâm dựa vào dãy núi Kỳ Xương, vì vậy người dân trong trấn Đường Xá sống nhờ vào nghề săn bắn. Khương Vọng vô cùng hiểu rõ chuyện này.

Bây giờ xem ra, Trang Quốc thực sự mạnh hơn rồi. Chẳng qua là, những người dân thành Phong Lâm đã từng mong ước điều này kia lại không có cách nào nhìn thấy hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment