Đương nhiên, tiền đề biết được chân tướng chỉ có thể là thắng lợi.
Đến nay hắn còn chưa thắng được bất cứ một trận khiêu chiến Phúc Địa nào, đành phải để lại nghi vấn trong lòng.
Hắn đặt Hủ Mộc Quyết hiển hiện lên Diễn Đạo Đài, có vinh danh Thái Hư đệ nhất Đằng Long thêm vào, hiệu quả hiện tại của Diễn Đạo Đài cao lên bốn tầng, tất nhiên công pháp thôi diễn ra cũng càng hoàn mỹ hơn trước.
Dùng hết tất cả điểm công, lần này rốt cuộc thôi diễn Hủ Mộc Quyết từ bậc Giáp hạ phẩm tới bậc Giáp trung phẩm, đã tiến vào ngạch cửa để tu sĩ Nội Phủ tu hành, đã cùng một cấp bậc với Bát âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa.
Càng nghiên cứu đạo thuật này thì càng có thể nhận thấy tiềm lực của nó. Là linh quang hết sức hiếm thấy, chỉ vì giới hạn trong thiên tư của viện trưởng đạo quán Vọng Giang Thành nên không thể đẩy nó lên cảnh giới càng cao.
Dựa vào bản thân Khương Vọng cũng không được, bởi vì hắn không có linh cảm dựng dục Hủ Mộc Quyết, cũng khuyết thiếu tâm mắt đứng ở chỗ càng cao. Lúc này Diễn Đạo Đài đã thể hiện ra tính ưu việt của nó.
Có lẽ phải đợi lúc Thái Hư Huyễn Cảnh thật sự phổ cập mở rộng thì mọi người mới có thể coi trọng điểm vĩ đại của nó.
Khương Vọng không suy tính nhiều, sau khi hoàn toàn quen thuộc với Hủ Mộc Quyết bậc Giáp trung phẩm, hắn khắc ấn nó vào Nội Phủ đầu tiên.
Đây là đạo thuật thuấn phát đệ nhất môn trong cấp bậc Nội Phủ, rất có ý nghĩa đối với hắn.
Ung Quốc là cường quốc uy tín lâu năm, mấy trăm năm trước kia là cường thế nhất, có một lần kéo lên Bắc tranh hùng với Kinh Quốc, đáng tiếc cuối cùng thất bại, không thể không co đầu rút cổ trở về.
Nhất đại hùng chủ dẫn dắt Ung Quốc đi lên đỉnh cao còn bất hạnh chết trận ở Kinh địa, điều này trực tiếp khiến cho Ung Quốc suy sụp.
Khi vị hùng chủ Ung Quốc kia thân chỉnh cũng đang trong độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, tuy rằng đã lập Thái tử trước, nhưng vẫn chưa nhượng lại quá nhiều quyền lực.
Cho nên chuyện càng tồi tệ đã xảy ra.
Bên kia ông ta vừa chết trên chiến trường, bên này Thái tử đã trực tiếp mất mạng trong chốn Đông Cung.
Ngay sau đó đã xảy ra "Tam vương đoạt vị", toàn bộ quốc gia rơi vào một đợt chia cắt, ba vị hoàng tử mỗi người ở một nơi, công phạt lẫn nhau. Ngay lúc đó đại tướng Trang Thừa Càn đang mở rộng biên giới ở phương Nam còn mượn cơ hội này để chia cắt lãnh thổ, trực tiếp thành lập Trang Quốc ở dãy núi Kỳ Xương.
Ung Quốc vốn một con quái vật khổng lồ bao gồm cả dãy núi Kỳ Xương và ba ngàn dặm thổ địa Trang Quốc, nếu có đủ thời gian thống nhât toàn bộ Tây Cảnh Tây Bắc bộ, chưa chắc không thể tiếp tục tranh phong với cường quốc thiên hạ lần nữa.
Đáng tiếc bởi vì chiến loạn tam vương đoạt vị và sự phản bội của Trang Thừa Càn nên kế hoạch bá nghiệp vĩ đại hủy trong một sớm như vậy.
Sau đó loạn lạc tam vương được bình ổn, Ung Quốc lại thống nhất lần nữa, nhưng bởi vì tình thế quốc tế không xong nên vẫn luôn không thể thu hồi lãnh thổ Trang Quốc.
Biển đổi sao dời, Ung Quốc hiện giờ sớm không còn như năm đó.
Nhưng chung quy lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Ung Quốc vẫn còn lưu giữ uy vọng nhất định ở Tây Bắc bộ Tây Cảnh.
Hiện tại Trang Quốc lập quốc hơn ba trăm năm, xã tắc sớm đã củng cố, núi sông khó sửa.
Phía Ung Quốc trừ ngẫu nhiên khiêu khích ở biên sự một vài lần ra thì đa số thời điểm cũng chỉ có thể đứng nhìn. Rốt cuộc bất kể là cái đùi Cảnh Quốc ở xa xa mà Trang Quốc đã ôm được, hay là Kinh Quốc làm gián đoạn bá nghiệp của Ung Quốc, đều không hy vọng nhìn thấy một Ung Quốc cấp bá chủ xuất hiện.
Phủ Lĩnh Bắc, huyện Thương Lâm, một ngọn núi nhỏ phong cảnh tuyệt đẹp.
Một nhóm cao đồ của kiếm phái Thanh Diễm tạm nghỉ ở nơi đây.
Đại sư huynh Tư Đồ Kiếm đang giảng thuật "Bí văn" trong giang hồ, tài ăn nói của hắn rất cao, kể chuyện rất khúc chiết xuất sắc.
"Các ngươi có biết cái gì là... Nhân ma?"
Các sư đệ sư muội đều tập trung tỉnh thần lắng nghe.
Khóe mắt Tư Đồ Kiếm đảo qua tiểu sư muội xinh đẹp nhất, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, hắn không khỏi càng hăng hái.
"Các ngươi nhìn chữ "Ma này đi"
Tư Đồ Kiếm rút thanh kiếm ra viết một chữ trên đất, động tác tiêu sái lưu sướng, giọng nói trầm thấp.
"Chính là quỷ mà không phải ma, là quỷ muốn mạng người! Mà ma trong đám người, càng cực ác tàn bạo, quỷ trong loài quỷ!"
"Lại nói đến chín đại nhân ma..."
Tư Đồ Kiếm giảng một hồi thì chợt hỏi: "Các ngươi biết nhân ma thứ chín là ai không?"
"Ta biết!" Tiểu sư muội nhút nhát sợ sệt mà nói: "Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn, đã bị Chúc Duy Ngã giết chết."
Tư Đồ Kiếm nhíu nhíu mày, đối với dạng thiên kiêu của Trang Quốc có thanh danh lan truyền đến Ung Quốc như Chúc Duy Ngã, hắn thân là tu sĩ Ung Quốc nên đương nhiên sẽ không có thiện cảm. Nhưng cũng chưa nói là không phục, cũng không tới phiên hắn không phục.
"Hùng Vấn là thứ gì?" Tư Đồ Kiếm khịt mũi coi thường: "Hắn căn bản hữu danh vô thực!"
Tiểu sư muội xoắn góc áo của mình: "Nhưng ta nghe nói, hắn ăn tim của người ta đó..."
Mấy chữ 'ăn tim người" này vừa xuất hiện thì đám sư đệ sư muội chưa từng nhìn thấy máu ở đây đều có chút khẩn trương.
"Hắn không đủ ác, cũng không đủ mạnh, chết dưới thương của Chúc Duy Ngã cũng không có gì để nói" Tư Đồ Kiếm tùy tiện có lệ một câu, sau đó nói vòng lại: "Nhân ma thứ chín ta muốn nói đến không phải hắn, mà là... Hận Tâm Nhân Ma!"
"Hận Tâm Nhân Ma?" Một sư đệ nhịn không được lên tiếng hỏi:
"Hắn cũng ăn tim người ta sao?"
Tư Đồ Kiếm bất mãn mà trừng mắt nhìn gã một cái, thật là không hiểu chuyện gì cả, ta đường đường là đại sư huynh kiếm phái Thanh Diễm, nào có công phu trả lời câu hỏi của ngươi nam nhân thúi nhà ngươi. Ngươi chờ các sư muội hỏi đi!
Nhưng vấn đề đã hỏi ra miệng, ánh mắt dò hỏi của các sư muội cũng bắn lại đây.
Nặng bên này nhẹ bên kia tuy là điều đương nhiên, lại không thể làm quá lộ liễu.
Tư Đồ Kiếm vẫn miễn cưỡng trả lời: "Hắn không ăn tim người."
"Nhưng mà!" Tư Đồ Kiếm lại xoay chuyển câu chuyện: "Hắn sẽ bảo ngươi trả lời một câu hỏi trước, sau đó lại đào tim người ta ra, phán đoán độ thật giả của câu trả lời. Nói từ ý nghĩa nào đó, hắn còn hung ác hơn Hùng Vấn nhiều. Bởi vì Hùng Vấn thích ăn tim người, giết người moi tìm còn xem như có lý do. Hận Tâm Nhân Ma thì chỉ đơn thuần muốn tra tấn người ta thôi"
Các sư đệ sư muội đồng thời hít hà một hơi, run rấy vì loại người đáng sợ này.