Tư Đồ Kiếm im hơi lặng tiếng mà xê dịch về hướng tiểu sư muội bên cạnh, thực vừa lòng vì các sư đệ sư muội chưa hiểu việc đời nơm nớp lo sợ, đây là hiệu quả hắn muốn. Nhưng khóe mắt hắn bỗng quét đến, có một người động cũng chưa động một cái.
Ai to gan như vậy chứ?
Tư Đồ Kiếm không chút để ý mà nhìn qua, lại sợ hãi cả kinh.
Bởi vì hắn căn bản không quen biết người này!
Giữa đám sư đệ sư muội ngồi dưới đất nghe chuyện xưa, không biết khi nào đã có thêm một người, hắn lại ngây ngô không phát giác!
Hơn nữa, trước khi hắn nhìn thây người nọ, những sư đệ sư muội run run rẩy rẩy đó cũng không ai phát hiện.
"Ngươi là ai? !" Tư Đồ Kiếm đột nhiên nắm chặt trường kiếm, lạnh giọng đặt câu hỏi.
"Đừng khẩn trương, tiếp tục kể đi" Người nọ nói.
"Ta hỏi ngươi là ai!" Tư Đồ Kiếm hô lên.
Sao hắn có thể không khẩn trương? Kiếm khí trên trường kiếm bừng bừng phấn chấn, kiếm quyết mà sư môn truyền dạy bắt đầu khởi động từ trong ra ngoài, nhưng lại không mang cho hắn chút tự tin nào cả.
Các sư đệ sư muội sôi nổi đứng ở phía sau hắn, tuy rằng khẩn trương, tuy rằng ngây thơ, nhưng tỉnh thần phấn chấn ngang nhiên, rút kiếm đứng bên cạnh hắn... Nhưng như vậy vẫn không thể làm hắn sinh ra dũng khí.
Hắn nỗ lực quan sát gương mặt người nọ, trên mặt người đó rõ ràng không có che không có chắn, nhưng hắn lại luôn xem nhẹ tất cả chi tiết khác, chỉ nhìn thấy cặp mắt huyết sắc kia!
"Ta là ai?"
Người có đôi mắt huyết sắc như đang hỏi chính mình.
Nhưng hắn nhanh chóng tìm được đáp án, lộ ra tám cái răng chỉnh chỉnh tê tê, cười nói: "Không phải vừa rồi các ngươi đang nói về ta hay sao?"
Đang lang!
Nụ cười này có một cảm giác huyết tinh dữ tợn.
Phía sau có người sợ tới mức trực tiếp trường kiếm rời tay, ngã xuống mặt đất.
"Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương, không có chuyện lớn gì đâu"
Hận Tâm Nhân Ma như đang an ủi, nhưng sau đó gã chậm rãi đứng lên, lại làm sự sợ hãi của mọi người đạt tới cực hạn.
"Nhân ma đi chết đi!"
Một sư đệ cầm kiếm đâm về phía trước.
Trường kiếm đưa thẳng đến, như một ngọn lửa xanh đang bốc cháy, mũi kiếm là lưỡi lửa.
Cũng không biết vì cái gì, lúc này tâm của Tư Đồ Kiếm như trống rỗng, hắn thoát ly những sợ hãi và khẩn trương đó. Hắn còn rảnh rỗi phán đoán kiếm thức của sư đệ.
Kiếm này tên là Thập Lý Tương Tống (Mười dặm đưa tiễn).
Sư phụ nói luyện đến cao thâm thì ngọn lửa xanh sẽ thiêu đốt đến mười dặm.
Tư thế tung ra kiếm này của sư đệ thật tốc, chỉ là góc độ không đủ lão luyện. Nếu là hắn...
Suy nghĩ của Tư Đồ Kiếm không tự chủ được mà phát tán, hắn bỗng nhìn thấy một bàn tay đột ngột xuất hiện trong tầm nhìn, trực tiếp bóp nát đầu của sư đệ.
Trắng đỏ văng tung tóe, có một ít còn bắn lên mặt hắn, là nóng.
Kế tiếp hắn như nghe thấy tiếng thét chói tai, nhưng cũng không phải quá rõ ràng.
Hắn không xác định những sư muội đáng yêu đó có thét lên hay không, không xác định những sư đệ dũng cảm đó có thóa mạ hay không.
Chỉ có một câu, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không quên "Ta muốn hỏi các ngươi một câu"
Hình như người có đôi mắt huyết sắc hỏi như vậy: "Ta là phế vật sao?"
Tư Đồ Kiếm rất mơ hồ.
Đây hẳn là câu hỏi của Hận Tâm Nhân Ma, chỉ là... Đang hỏi ai kia chứ?
Hôm nay là ngày cuối cùng của Năm 3918 Đạo lịch, cũng tức là ngày ba mươi Tết, năm cũ đến đây là kết thúc, đổi sang năm mới.
Vẫn còn sáng sớm, toàn bộ Vân thành đều đã giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Mặc dù Lăng Tiêu Các là tông môn Siêu Phàm nhưng cũng không thể không ăn mừng, Lăng Tiêu Bí Địa được trang trí đỏ bừng rực rỡ, thiếu đi một chút tiên khí, lại nhiều hơn một chút nhân khí.
"Ca, ca đang suy nghĩ gì vậy?" Bàn tay nhỏ bé của Khương An An vòng qua quơ trước mặt hắn: "Đến lượt ca rồi!"
Mấy ngày nay Khương Vọng cũng không có đi đâu, ngoài thời gian tu hành ra thì toàn bộ thời gian rảnh khác đều dùng để chơi đùa cùng Tiểu An An.
Giờ phút này ở trước mặt bọn họ đang bày ra một cái bàn cờ, hai quân trắng đen phân biệt rõ ràng.
Huynh muội hai người ngồi đối diện nhau, dáng vẻ thật sự là giống y như khuôn đúc.
Nhưng mà... Khương Vọng suy nghĩ, cuối cùng quyết định hạ xuống một đốm đen, phẩy xuống tiếp một nét cuối cùng của chữ "Khương" kia.
"Ca." Khương An An vừa dùng cờ trắng bày ra một chữ "An" của mình vừa quan tâm hỏi: "Ca suy nghĩ lâu như vậy, có phải chưa quen thuộc với chữ này hay không?"
Khương Vọng đang có chút tâm sự không thích hợp tán gẫu với Tiểu An An, cho nên mới qua loa nói: "Có đôi khi khó trách khỏi cầm bút quên chữ"
Khương An An lấy từ trong hộp con sóc ra một xấp bảng chữ mẫu, vui vẻ ra mặt: "Như vậy là vẫn chưa quen, ở chỗ này của muội có bảng chữ mẫu, ca cầm đi luyện đi! Đừng khách sáo!"
"Ha ha" Khương Vọng mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé:
"Không cần đâu, ca ca mua rất nhiều, đã đủ để luyện chữ rồi, trở về sẽ chia lại một ít cho muội!"
Hai huynh muội hòa thuận vui vẻ, ngươi nhường ta nhượng, rất là hòa thuận.
Lúc này Diệp Thanh Vũ từ đằng sau đi tới:
"Lại chơi cờ à?"
Khóe mắt nàng hàm chứa ý cười, liếc nhìn sơ qua "thế cục": "Hai người thật đúng là kỳ phùng địch thủ"
Khương An An nhân cơ hội nhìn lướt qua chủ đề của bảng chữ mẫu, đứng dậy ôm lấy Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ tỷ tỷ, tỷ tới tìm chúng ta chơi đúng không?"
"Đúng vậy" Diệp Thanh Vũ dịu dàng đáp: "Bây giờ không phải là giao thừa sao, Tiểu Vương sư tỷ của muội còn chuẩn bị thêm lồng đèn phượng hoàng vào buổi tối nữa đấy! Muội có muốn đi qua đó nhìn xem trước một chút hay không?"
"Được đó!" Khương An An đồng ý rất quyết đoán, rất có khí chất mạnh mẽ vang đội, buông Diệp Thanh Vũ ra, che đầu lập tức xông ra bên ngoài.
"Đứng lại!" Khương Vọng vội vã la lên.
Khương An An không tình nguyện dừng bước quay đầu lại: "Sao vậy.
Khương Vọng cầm một chồng bảng chữ mẫu mà Tiểu An An tiện tay nhét ở đưới bàn cờ lên, duỗi tay về phía trước, trên mặt nở nụ cười thân thiết: "Sao muội lại sơ ý như thế chứ? Ngay cả bảng chữ mẫu mà cũng quên cầm theo."
"
Khương An An chậm chạp lề mề đi tới, thu hồi bảng chữ mẫu để lại vào hộp con sóc, bĩu môi chạy đi.
Diệp Thanh Vũ nhìn một màn này cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy cả hai huynh muội đều rất thú vị.
Khương Vọng tiện tay rót một chung trà, làm một cái động tác tay "mời dùng", hỏi thẳng: "Diệp đạo hữu có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Sau khi hai người trở về từ Trì Vân Sơn, quan hệ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng không quá mức cố ky.
Nàng cố ý đẩy Tiểu An An đi đương nhiên là có nguyên nhân.