Trong cuộc đại chiến hết sức mấu chốt này, nếu y biểu hiện nổi bật, gặt hái đủ công huân thì chưa chắc không thể đến sau mà vượt lên trước.
Vì ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Chính Nhân mới quyết không cho phép kẻ nào ảnh hưởng đến hành động của mình.
Y mang theo người càn quét khắp nơi ở phủ Lĩnh Bắc Ung Quốc, xua đuổi dân chúng đi đến trước Tỏa Long Quan, chuyện như vậy cũng không phức tạp, chỉ cần tàn nhẫn là được. Mà y cũng hoàn thành hết sức xuất sắc.
Lúc này Lâm Chính Nhân đang ngừng trên không trung, hành lễ với một lão giả mặt đỏ đang vội vàng đuổi đến.
"Tế tửu đại nhân đột nhiên tới đây là có quân tình khẩn cấp gì muốn tuyên cáo sao?"
Lão giả mặt đỏ này chính là Tế tửu của Quốc Đạo Viện - Chương Nhâm.
Từ trước đến nay Viện trưởng Quốc Đạo Viện là do quốc tướng kiêm nhiệm, nhưng quốc tướng không có thừa tinh lực để quản lý sự vụ cụ thể của Quốc Đạo Viện. Trên thực tế Viện trưởng quốc viện là Tế tửu.
Tất nhiên Lâm Chính Nhân rất quen thuộc với Chương Nhâm.
Bá tánh Ung Quốc bị xua đuổi xếp thành một con rồng dài ở dưới chân, không ngừng đi về phía trước. Mỗi khi đi được một khoảng cách, sẽ có người giơ cây đuốc lên cao. Tất nhiên phía Trang Quốc sẽ không cung cấp Huyền Minh Đăng cho những bá tánh này.
Điểm dừng chân của bọn họ là phủ Nghi Dương trước Tỏa Long Quan.
Chỉ là xem ra, có lẽ hiện tại không còn kịp nữa, tình thế biến hóa quá nhanh, quá kịch liệt.
Chương Nhâm cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi: "Lâm Chính Nhân, ngươi cho rằng xua đuổi những dân chúng bình thường này, phải làm thế nào mới có thể phát huy tác dụng?"
Lâm Chính Nhân nhất thời không hiểu được ý của lão, y cẩn thận đáp: "Vật tư mà các đại nhân phát xuống, không phải đã tỏ rõ hết rồi sao?"
Chương Nhâm không có biểu cảm gì: "Ngươi lại nói nghe xem"
Tế tửu đã đặt câu hỏi thì không thể không đáp, Lâm Chính Nhân suy nghĩ, vẫn nói đúng sự thật: "Ta thấy hậu quân chuẩn bị rất nhiều đoạn văn phù, có thể thấy được phía trên đã có suy nghĩ muốn đến lúc đó đuổi những dân chúng Ung Quốc đi công thành, để bọn họ cầm văn phù trong tay đi về phía trước, phá hư được một trận văn thì có thể lui về miễn chết. Nếu Hàn Ân hạ lệnh chém giết bọn họ, tất nhiên sẽ mất đi dân tâm, nếu mặc kệ bọn họ thì đại trận Tỏa Long Quan tuyệt đối sẽ bị phá hủy."
Chương Nhâm thở dài: "Dùng cách này công thành, cho dù thắng, chỉ sợ cũng khó phục dân tâm"
"Tế tửu đại nhân nói đúng" Lâm Chính Nhân thật cẩn thận mà châm chước giọng điệu: "Nhưng chỉ sợ hiện tại không quan tâm được nhiều quá, thắng lợi trước mắt là quan trọng nhất. Còn thứ như dân tâm, đó là cái dễ lừa gạt nhất, có thể chậm rãi điều dưỡng."
Chương Nhâm mang đây thâm ý mà nhìn y một cái: "Ngươi là một nhân tài"
Lâm Chính Nhân tuy từng tiếp xúc với Chương Nhâm không ít lần, nhưng nhân vật như vậy luôn không để lộ yêu ghét, khó có thể cân nhắc tính cách chân thật trong xương tủy, bản thân Lâm Chính Nhân cũng không có tự tin này, y không thể phán đoán câu trả lời của mình có thể làm Chương Nhâm vừa lòng hay không?
Cho nên y chỉ khiêm tốn nói: "Tế tửu đại nhân quá khen"
"Ta có một nhiệm vụ giao phó cho ngươi." Chương Nhâm nhẹ nhàng tách đề tài này đi, giống như thật sự chỉ thuận miệng hỏi một câu, đánh một cái vòng: "Thành Tân An xuất hiện một ít biến cố, cụ thể là biến cố gì thì ta còn chưa rõ, bởi vậy phải chọn mấy đệ tử quốc viện nhanh nhạy chút để trở về nhìn xem, có tình huống gì thì lập tức hồi báo"
Lão nhìn Lâm Chính Nhân: "Ta thấy ngươi rất thông minh, rất thích hợp với nhiệm vụ này."
Gương mặt Lâm Chính Nhân không thể hiện vui buồn, làm người ta khó lòng nhìn ra cảm xúc chân thật của y.
Y nghe vậy thì chỉ chắp tay thi lễ: "Được Tế tửu đại nhân để mắt, Chính Nhân nhất định sẽ lĩnh mệnh. Chỉ là chuyện ở phủ Lĩnh Bắc..."
"Ngươi không cần lo về chuyện này, ta sẽ tự tìm người tiếp nhận"
Chương Nhâm vỗ vỗ bờ vai của y: "Ngươi làm tốt chuyện này là được rồi"
"Đệ tử tuân mệnh." Lâm Chính Nhân khom người lĩnh mệnh rời đi, khi quay người lại, trong mắt thoáng hiện một tia tàn nhẫn.
Thành Tân An xảy ra biến cố?
Quốc tướng cũng không biết nơi đó đã xảy ra cái gì, lại kêu ta đi?
Là chê ta chết không đủ nhanh hay sao?
Y cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra nửa phần.
Bởi vì y cũng không có quyền từ chối khi đối mặt với Tế tửu quốc viện.
Trước nay Lâm Chính Nhân luôn là một người hết sức tỉnh táo.
Trong hệ thống phán đoán của chính y, không thể mạo hiểm thì tuyệt đối không mạo hiểm, chuyện không nên làm thì tuyệt đối không làm.
Thậm chí bất mãn đối với Chương Nhâm cũng bị y nhanh chóng vứt ra sau đầu, ngược lại chỉ để lại tin tức và phán đoán càng quan trọng - Đại khái Chương Nhâm làm Tế tửu lâu rồi, đã quên thế gian tàn khốc như thế nào, hiện giờ lão càng coi trọng người có tâm tính nhân hậu. Nếu về sau còn có tiếp xúc với lão thì phải điều chỉnh biểu hiện.
Sau khi cân nhắc mọi mặt, Lâm Chính Nhân vẫn bước lên con đường quay lại Trang Quốc.
Từ phủ Lĩnh Bắc trở về thành Tân An, trên đường đi đều là phạm vi đại quân Trang Quốc khống chế chặn đứng, có thể làm càn mà bay nhanh.
Cho dù chỉ làm ra vẻ, nhưng y cũng không thể quá kéo dài, làm những sư huynh đệ cũng nhận được mệnh lệnh kia chạy đến trước.
Lúc tới gần quận Hoa Lâm, Lâm Chính Nhân mới thong thả lại, cực kỳ cẩn thận mà quan sát tình huống.
Điều làm y bất ngờ chính là, quận Hoa Lâm cực kỳ an bình, không hề rung chuyển.
Nguy hiểm trong dự đoán vẫn chưa xảy ra.
Loại nghi hoặc này vẫn luôn kéo dài đến khi y bước vào thành Tân An.
Khương Vọng bay nhanh trong cơn mưa rào.
Ầm ầm ầm.
Không trung có sấm sét vang lên ầm ầm.
Hạt mưa đập vào thân thể hắn, lôi quang ngẫu nhiên chiếu rọi vào gương mặt không có cảm xúc của hắn.
Toàn thân hắn đều bị mưa lạnh xối ướt đẫm, thậm chí hắn còn không nghĩ tới dùng đạo nguyên chống đỡ. Hắn ấp ủ tâm sự nặng nề, Trời đất đen nhánh, khắp nơi ảm đạm.
Trong màn đêm mưa to tầm tã này, hắn cảm nhận được một loại cô độc lạnh lẽo như băng.
Giết chết Đổng A, hắn nên vui sướng mới đúng.
Đặc biệt là Đổng A làm phó tướng của Trang Quốc, là nhân vật trung tâm tọa trấn hậu phương của Trang Quốc, một khi mất mạng thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Quốc chiến Trang Ung.
Đến lúc đó nói không chừng bọn Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh đều phải chết!
Nhưng đồng thời, có lẽ ba mươi vạn quân nhân Trang Quốc chiến đấu hăng hái ở chiến trường Ung Quốc kia cũng không có bao nhiêu người tồn tại trở về được nữa.