Xin Chào Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi!

Chương 19

Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Xin Chào Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi! – Chương 19: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 19 (H)

[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]

Đang là kỳ nghỉ hè, các trường cấp ba ở thành phố H đã nghỉ hè rồi, thỉnh thoảng mới thấy được vài bóng người ở trong trường. Vì một số học sinh chuẩn bị bước vào lớp mười hai muốn học bù cho nên cổng trường vẫn mở.

Đến trước cổng trường, Đường Nguyên nhìn thấy bác bảo vệ trong phòng bảo vệ tóc đã hoa râm. Cô thấy ông ấy cũng có phần lớn tuổi nên bước đến hỏi thăm một số chuyện: “Bác trai, cháu muốn hỏi bác có biết một học sinh tên là Đổng Trí tốt nghiệp trường này vào mấy năm trước không?”

“Đổng Trí à, tất nhiên là tôi biết cậu ấy rồi. Cậu ấy rất chăm chỉ và có thành tích học tập cũng khá tốt.”

“Vậy bác có từng tiếp xúc với anh ta không? Tính cách của cậu ấy khi đối xử với mọi người như thế nào ạ?”

“Chuyện này thì tôi không rõ lắm nhưng cậu ấy rất lễ phép. Bình thường khi gặp tôi sẽ chào hỏi tôi, có lần tôi thu gom thùng giấy các-tông đi bán cậu ấy còn giúp tôi một tay.”

Sau một vài câu hỏi đơn giản, cả hai rời khỏi phòng bảo vệ và đi dọc theo sân chơi về phía khu ký túc xá của giáo viên.

Trên đường đi lại họ thấy một loạt bảng thông báo, trên đó dán rất nhiều thông báo khác nhau. Có ảnh của những học sinh vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh Đại học và cũng có những thông tin về các học sinh tốt nghiệp xuất sắc.

Nhìn dọc theo những bảng thông báo ấy, Đường Nguyên thấy hình của Đổng Trí cũng được dán trên đó.

Sau đó hai người họ tìm thấy được giáo viên chủ nhiệm năm mười hai của Đổng Trí.

Sau khi hỏi xong tất cả câu hỏi thì những thông tin cung cấp cũng không khác nhau là mấy.

Đổng Trí rất siêng năng và chăm chỉ trong học tập, tính cách rất tốt bụng. Cậu sẵn sàng giúp đỡ các bạn khác trong lớp và là người luôn giúp đỡ giáo viên.

Liệu một người như vậy có thể giết chết người con gái mà mình yêu hay sao?

Trên đường trở về, Đường Nguyên sắp xếp lại những manh mối đã tìm được ngày hôm nay.

Sau khi về đến khách sạn và tắm rửa xong thì cô nhận được tin nhắn của Tiểu Ngô: “Cảnh sát Đường, chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của Đổng Trí. Cô nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai nhất định sẽ tìm được người mà thôi.”

Đường Nguyên đã liên lạc lại với Trương Đào và cả hai đã chia sẻ những tiến triển vụ án mà họ tìm được cho nhau. Theo Trương Đào thì anh ta không có bất kỳ manh mối nào. Nữ họa sĩ quá cố Hứa Thanh Hoà luôn ở một mình và có rất ít manh mối có thể tìm thấy. Hơn nữa, cảnh sát đã điều tra vụ án trước đó một lần rồi và sẽ không dễ dàng tìm ra được manh mối mới như vậy.

[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]

Chúc Già đi ra sau khi tắm rửa xong, anh nhìn thấy Đường Nguyên đang ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ. Anh biết rằng cô đang lo lắng cho vụ án này nên đã đi đến và ôm lấy cô từ phía sau:

 “Hôm nay đã vất vả cả ngày rồi, chúng ta ngủ một giấc đi.”

“Em không ngủ được.”

Khách sạn đơn sơ và những manh mối điều tra bất khả thi của vụ án cùng với thời tiết nóng nực quả thật có thể khiến cho tính tình của mọi người trở nên nóng nảy hơn.

Nghe vậy, Chúc Già cúi đầu xuống liếm cổ của cô một cái và nói: “Nếu vậy thì chúng ta làm chuyện khác chút đi.”

Cả hai người đều vừa mới tắm xong, trong phòng còn đang mở điều hòa nên cảm giác thoải mái nhẹ nhàng hơn lúc ở bên ngoài cả ngày.

Đường Nguyên không có tâm tư gì đối với chuyện này nhưng lại không thể nhịn được vì anh thật sự quá giỏi khơi gợi cô.

Môi lưỡi của anh nóng rực, anh liếm từng chút một dọc theo xương quai xanh của cô. Lòng bàn tay to của anh vươn ra từ phía sau và cách áo ngủ bắt đầu nhào nặn đôi gò bồng đảo mềm mại như sữa của cô.

Anh đột nhiên xoè mười đầu ngón tay ra rồi ép chặt hai bầu ngực sữa non mềm của cô lại với nhau rồi lại buông ra. Anh lặp đi lặp lại mấy lần khiến cho Đường Nguyên chỉ cần cúi đầu há miệng cũng có thể tự ăn lấy ngực của chính mình.

“Ưm…” Cô bị anh làm cho cả người trở nên bối rối, điểm giữa hai chân dần dần cảm thấy ngứa ngáy và trống rỗng.

Sau khi nhào nặn một lúc thì Chúc Già cởi đồ ngủ của cô ra, lòng bàn tay to của anh trực tiếp phủ lên bộ ngực của cô mà không hề có chút trở ngại nào. Ngón trỏ và ngón giữa thỉnh thoảng véo đầu ngực cô, trêu chọc đủ kiểu.

“Ưm…” Đường Nguyên thở hổn hển dựa vào lồng ngực của Chúc Già. Cô cúi đầu nhìn anh dùng một tay đưa xuống phía dưới và trượt vào bên trong quần lót của cô tìm đến âm vật mà xoa nắn.

“A…”

Ngay lập tức, tiếng rên rỉ của cô trở nên to hơn. Cô nằm trong ngực anh mà không chịu được phải vặn vẹo thân mình.

 “Mở chân ra nào.” Anh cất giọng khàn khàn ra lệnh ở sau lưng cô.

Khi ở trên giường, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ và hơi khác so với thường ngày. Nhưng đối với Đường Nguyên mà nói thì việc này thật ra cũng không phải là chuyện xấu. Cô có quá ít kinh nghiệm tình dục, cho dù anh có khơi dậy ham muốn thì hầu như cũng không buông tha nhanh chóng, cô cần sự hướng dẫn có phần ép buộc của anh vậy.

“Ưm…” Cô ngoan ngoãn tách hai chân ra. Chúc Già nhanh chóng cởi quần lót của cô ra rồi dùng ngón tay vân vê hoa hạch của cô.

“A…” Cảm giác được tận mắt nhìn thấy bản thân bị chơi đùa kiểu này lại mang đến một loại kích thích khác khiến cho Đường Nguyên nhanh chóng chảy ra rất nhiều mật dịch, lòng bàn tay của anh và khăn trải giường đã trở nên ướt đẫm.

“Chúc Già…ah…ưm…”

Động tác của hai tay anh đặt ở trước ngực và âm hạch càng lúc càng nhanh hơn. Ánh mắt của Đường Nguyên càng lúc càng si mê, hai chân cô cảm thấy bủn rủn. Rõ ràng là anh còn chưa tiến vào vậy mà cô gần như sắp không chịu được nữa rồi.

“A…”

Nhũ hoa và âm vật đã bị anh làm cho sưng đỏ lên, cảm giác đau nhẹ lại khơi lên khoái cảm mãnh liệt. Chúc Già nhanh chóng xoa thêm vài cái khiến cho Đường Nguyên thét lên vài tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà tiết ra.

Trên ga trải giường trắng như tuyết có vệt nước dâm mỹ đọng lại. Đường Nguyên đang tự cảm thấy xấu hổ thì Chúc Già đã ôm cô đổi thành tư thế khác, khiến cô nằm thẳng xuống, còn anh thì đè lên trên người cô.

Anh tách hai chân cô ra rồi nằm vào giữa hai chân cô, sau đó từ từ đẩy gậy thịt đã được đeo bao về phía trước.

“A…”

Anh vừa mới đi vào thì vách tường bên trong của Đường Nguyên đã co rút mãnh liệt.

Cô nhìn về nơi hai người giao hợp, rên rỉ hỏi: “Anh mua khi nào vậy?”

“Trên đường về lúc nãy, nó có mùi của nho còn có gai và gân, em thích không?”

Trong khi nói, Chúc Già bắt đầu đưa đẩy để cô có thể cảm nhận những gì anh vừa miêu tả. [==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]

“A…”

Vách tường thịt mẫn cảm bên trong lập tức bị kích thích bởi hàng trăm nốt gai dày đặc quấn lấy thân gậy, Đường Nguyên đã đạt đến cao trào và lúc này đã không chịu nổi nữa.

“Anh chậm lại một chút.” Cô ấn lên eo của anh, cố gắng giảm bớt sự kích thích dày đặt mà anh mang lại.

“Chậm hơn sợ em càng chịu không nổi.”

Anh nói xong thì quả thật làm chậm lại theo mong muốn của cô, từ từ đâm vào lại từ từ rút ra.

“Ahhhhh…”

Đường Nguyên lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh. Anh càng chậm thì những phần gai kia cũng va chạm một cách chậm rãi. Dường như chậm rãi tra tấn khiến cho cô không thể chịu nổi gấp trăm ngàn lần, làm cho người ta điên cuồng.

“Nhanh lên một chút, nhanh lên …” Cô khóc lóc và nói một cách lật lọng.

“Ngoan nào, sẽ nhanh chóng dễ chịu thôi.” Chúc Già cúi đầu lau đi nước mắt của cô, rồi lại tăng tốc.

“Cục cưng, thả lỏng và mở chân lớn ra thêm một chút.”

Vừa nói, anh vừa xoa nắn bộ ngực và âm vật nhạy cảm của cô.

Sau hơn mười mấy giây, khi vài chỗ mẫn cảm đều được anh xoa dịu, Đường Nguyên càng lúc càng thả lỏng. Một lượng lớn mật dịch từ trong tiểu huyệt của cô tiết ra, cuối cùng cũng hoàn toàn thích ứng được với kích thước của anh.

“A…ưm…”

Cô bắt đầu uốn éo phần eo và cất giọng rên rỉ dịu dàng hoà theo nhịp điệu của anh.

[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]

 

 

Bình Luận (0)
Comment