Các bạn đang đọc truyện [H VĂN] Xin Chào Đối Tượng Xem Mắt Của Tôi! – Chương 20: miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 20
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
“Thanh tra Đường, tìm được Đổng Trí rồi nhưng tình hình không tốt lắm.”
Sau khi Đường Nguyên nhận được cuộc gọi của Tiểu Ngô, cô và Chúc Già vội vã đến địa chỉ mà anh ta đã gửi. Đổng Trí được phát hiện tại một ngôi làng nông thôn cách thành phố H khoảng ba mươi ki-lo-met.
Đây là nhà của bà nội Đổng Trí. Tuy xa xôi và không thuận tiện, nhưng phong cảnh đẹp, hoa thơm chim hót, không khí trong lành. Vào lúc mà Đường Nguyên và những người khác đến thì Đổng Trí đã được xe cấp cứu đưa đi, cậu ta cũng đang được các bác sĩ cấp cứu.
Trong điện thoại quá gấp gáp và không thể nói được rõ ràng.
Hóa ra khi đến nơi mới biết rằng trong những ngày mà Đổng Trí biến mất, cậu ta đã ở nhà bà nội của mình. Và lúc sáng sớm khi cảnh sát phát hiện ra thì cậu ta đã uống rất nhiều thuốc ngủ.
Vì cậu ta đang được cấp cứu nên Đường Nguyên đã ra ngoài tìm thêm một số manh mối, sau đó cô lại đi theo xe cảnh sát của Tiểu Ngô đến bệnh viện huyện.
Sau hơn bốn tiếng đồng hồ hồi hộp chờ đợi thì cuối cùng Đổng Trí đã qua khỏi cơn nguy kịch vào lúc hai giờ chiều.
“Con là đứa bất hiếu. Cha đã nuôi con lớn như vậy mà con lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy!”
Ngay khi cậu ta tỉnh dậy thì tiếng khóc và sự tức giận của ông Đổng vang lên trong phòng. Tuy nhiên, Đổng Trí trông vẫn còn yếu ớt khi ở trên giường, cậu ta để cho ông Đổng mắng mà không nói một lời.
Tiểu Ngô vất vả lắm mới thuyết phục được ông Đổng đi đến chỗ bác sĩ để Đường Nguyên và Chúc Già có cơ hội đi vào.
Đường Nguyên cũng cảm thấy thương cảm khi nhìn thấy Đổng Trí đang nằm trên giường, nhưng giải quyết công việc trước mắt vẫn là quan trọng nhất: “Nếu biết trước có ngày hôm nay, sao lúc đầu cậu còn làm như vậy? Cậu đã hối hận chưa, vì sao lúc đó cậu lại chia tay với Trần Dao?”
Đường Nguyên nhớ đến một giờ trước thành phố B gởi đến những tài liệu riêng. Theo bạn bè của Trần Dao thì trước khi xảy ra tai nạn tâm trạng của Trần Dao không được tốt lắm, dường như có liên quan đến vấn đề tình cảm.
Nghe vậy, trong mắt Đổng Trí lộ ra vẻ đau khổ. Nhưng cậu ta vẫn mím chặt môi không nói bất cứ điều gì. [==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
Đường Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Trần Dao rất xinh đẹp, lại yêu cậu nhiều như vậy. Hai người đang rất hạnh phúc bên nhau nhưng cậu lại chia tay cô ấy. Mặc dù cậu không chính tay giết cô ấy nhưng cậu cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy.”
“Tôi cũng là một người phụ nữ. Tôi biết khi một cô gái vô cùng tuyệt vọng thì cô ấy mới chọn cách thức dứt khoát như vậy để kết thúc cuộc đời mình.”
“Hôm nay chúng tôi đến đây tìm cậu, ngoại trừ cái chết của Trần Dao, còn có những vụ án khác cần cậu giúp đỡ.”
“Cho dù hiện giờ trong lòng cậu nghĩ như thế nào, tôi mong cậu có thể nói ra chân tướng sự thật.”
Đường Nguyên nói một hơi rất nhiều, nhưng đáp trả lại cô vẫn chỉ là sự im lặng thật lâu. Ngay khi cô cảm thấy hơi nản lòng thì Chúc Già lặng lẽ đặt thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô.
Cô mở nó ra và thấy một bức ảnh của Trần Dao.
Cô gái trong ảnh nở nụ cười tươi trẻ, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về tương lai.
Đường Nguyên đưa bức ảnh tới trước mắt Đổng Trí, nói gằn từng chữ: “Hãy nhìn Trần Dao đi, nếu là do cậu giết cô ấy, thì cần phải đòi lại công lý cho cô ấy. Còn nếu không phải là cậu thì cậu nên sống luôn cho phần của cô ấy, phải cố gắng sống tốt hơn.”
Có lẽ chính bức ảnh trước mặt cuối cùng cũng khiến cậu ta cảm động. Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Đổng Trí cũng đã lên tiếng.
“Tôi đã yêu Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nhưng gia đình tôi nghèo và cô ấy sẽ phải chịu nhiều vất vả nếu yêu tôi. Vì vậy tôi luôn cố gắng giấu kín tình yêu của mình dành cho cô ấy. Nhưng vào dịp lễ Giáng sinh năm nhất đại học, khi tham gia liên hoan cô ấy bất ngờ chủ động tỏ tình với tôi. Cô ấy nói thích tôi, cô ấy không quan tâm đến hoàn cảnh của tôi, chỉ cần sau này tôi đối xử tốt với cô ấy là được.”
“Sau này chúng tôi ở bên nhau. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, đi ăn nhà hàng giảm giá và ở trong khách sạn rẻ tiền nhất. Tôi đưa cô ấy về nhà bà ngoại. Cô ấy nói rằng cô ấy rất thích điều đó. Cô ấy muốn đến đây sống với tôi sau khi tốt nghiệp. Chúng tôi sẽ có một cuộc sống yên bình với nhau.”
“Nhưng, bố mẹ cô ấy biết chuyện của chúng tôi vào năm cuối đại học. Họ không đồng ý với việc chúng tôi ở bên nhau. Họ không thể nói với Dao vì vậy họ đến thuyết phục tôi. Họ nói rằng nếu tôi thật sự yêu cô ấy thì tôi không nên để cô ấy chịu cực khổ với tôi. Bị ảnh hưởng trong khoảng thời gian sắp tốt nghiệp, ngày ngày tôi nhìn thấy Dao Dao đau khổ. Cô ấy bị mắc kẹt giữa ba mẹ cô ấy và tôi nên tôi đã quyết định chia tay cô ấy.”
“Lúc đầu, khi cô ấy đồng ý chia tay, dù khó chịu nhưng tôi cũng cố gắng không tìm cô ấy. Tôi chỉ mong cô ấy sớm quên tôi. Vào ngày lễ tốt nghiệp, cô ấy rủ tôi đến một khách sạn mà chúng tôi thường lui tới. Cô ấy nói rằng cô ấy đồng ý chia tay nhưng hy vọng tôi có thể để lại cho cô ấy những kỷ niệm đẹp cuối cùng. Sau đó, cô ấy để tôi đi xuống lầu mua bữa sáng, rồi…”
Nói đến đây hai tay của Đổng Trí nắm chặt ga giường, vẻ mặt của cậu ta vô cùng đau khổ.
Nghe đến đây, Đường Nguyên cũng đã hiểu ra.
Vì sao Trần Dao lại có dấu hiệu về việc quan hệ tình dục trước khi tự tử? Tại sao cha mẹ của Trần Dao lại cứ khăng khăng rằng Đổng Trí đã giết con gái họ?
Có lẽ không ai trong số họ nghĩ đến bi kịch này và cũng không muốn chấp nhận nó.
Biết là không thể, cuối cùng Đường Nguyên vẫn hỏi thêm một câu: “Sau khi rời khỏi thành phố B, cậu có trở lại đó lần nào nữa không?”
“Không có. Đời này tôi sẽ không bao giờ đến thành phố đó nữa.” Nơi có những kỷ niệm đẹp nhất và đau đớn nhất của cậu ta. [==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Đường Nguyên điều chỉnh lại cảm xúc một lát rồi mới bước đến chào hỏi Tiểu Ngô. Sau đó cô trở về khách sạn thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà cùng với Chúc Già.
“Nghi ngờ về Đổng Trí bị loại bỏ rồi à?” Trên đường về, Chúc Già hỏi cô.
“Vâng, cảm giác khó chịu và tội lỗi mà cậu ta cảm thấy khi nhớ đến Trần Dao dường như không phải là giả vờ. Hơn nữa, hàng xóm của bà nội cậu ta cũng nói rằng cậu ta thường xuyên đến đó trong vài tháng qua và cũng trùng khớp với thời gian mà cha cậu ta nói rằng cậu ta biến mất.”
Chúc Già gật đầu, vừa lái xe vừa tiếp tục nói: “Nếu mệt thì em đi ngủ trước đi.”
Nghe vậy, Đường Nguyên dựa vào trên ghế nhắm mắt lại một lúc, mười phút sau cô lại mở mắt ra.
“Chúc Già, anh nói thử xem. Nếu như chúng ta không đến tìm cậu ta thì cậu ta có thật sự ra đi với Trần Dao hay không?”
“Có thể, bác sĩ nói cậu ta bị trầm cảm nặng.”
“Ôi…” Đường Nguyên lại thở dài.
Nếu Đổng Trí biết Trần Dao sẽ tự tử, liệu cậu ta có chọn chia tay với cô ấy không?
Sau khi đi hơn nửa giờ, di động của Đường Nguyên đột ngột vang lên khi xe đang lên đường cao tốc.
“Bánh Trôi, bây giờ em đang ở đâu vậy?”
“Em đang trên đường trở về, em đã gặp Đổng Trí rồi. Cậu ta không phải là người chúng ta cần tìm, bên anh…”
“Đừng nói nữa, bạn trai của em đâu? Anh ta ở bên cạnh em sao?”
“Đúng vậy.”
“Bánh Trôi.” Đột nhiên giọng của Trương Đào trở nên căng thẳng ở phía bên kia điện thoại. Đường Nguyên đã quen biết anh ta được vài năm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ta nói chuyện với giọng điệu này:
“Anh nói với em một chuyện, em đừng căng thẳng, thả lỏng…”
Hiếm khi, anh ta nghiêm túc như vậy nhưng Đường Nguyên lại thấy có chút buồn cười: “Mau nói đi.”
“Người mà đêm hôm đó em bảo anh điều tra ấy. Theo các nhân chứng thì nơi cuối cùng mà anh ta biến mất là ở cổng khu nhà của em…”
Đột nhiên trái tim của Đường Nguyên như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, trong phút chốc cô cảm thấy không thở nổi. Cô vô thức nhìn sang Chúc Già đang ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy anh đang lái xe một cách rất nghiêm túc.
“Nam. Độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi. Có vẻ ngoài điển trai và sở hữu ô tô riêng. Thời gian làm việc tương đối tự do và có khả năng là một người làm nghề tự do.”
Đường Nguyên đột nhiên phát hiện ra rằng không ai phù hợp với chân dung của kẻ sát nhân hơn Chúc Già.
Trong điện thoại, giọng nói của Trương Đào tiếp tục vang lên.
“Bánh Trôi, bạn trai của em tên là Chúc Già, đúng không? Anh đã nhờ đồng nghiệp kiểm tra hồ sơ của anh ta và nhận ra rằng không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về anh ta cả. Ngoài ra, anh tìm thấy một tấm hình được lưu trên dữ liệu đám mây của Hứa Thanh, phát hiện ra đó là một bức ảnh cô ta chụp chung với Chúc Già…”
[==Edit & Post by ngontinhhay.com ==]