Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 202

Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi có đôi mắt đẹp vô cùng mê người, con ngươi rất sâu và đen, đẹp như tự mang hiệu ứng mắt đẹp vậy.

Khi cô ấy chăm chú nhìn bạn, ánh mắt đó trong veo giống một chú nai con trong sáng, lại có cả vẻ ngây thơ của một đứa bé và vẻ tinh quái của một thiếu nữ.

Hoắc Thiệu Hằng đang định đứng dậy nhưng lại bị Cố Niệm Chi dùng hai tay ôm lấy cổ. Tư thế này khiến anh không thể không nâng cơ thể lên ở phía trên người cô, dùng hết sức để giữ thăng bằng. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Ý thức của Cố Niệm Chi lúc thì minh mẫn, lúc thì mơ hồ, có điều, cô vẫn nhớ rõ việc cô cần làm...

"Hoắc... Hoắc thiếu..."

Cuối cùng cô cũng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm nhũn lại mang theo một chút mùi rượu có thể làm say đắm lòng người.

"Sao thế?"

Hoắc Thiệu Hằng lên tiếng, hai tay anh chống lên mép gối ở dưới đầu cô, con ngươi giống như viên ngọc đen đang nhìn cô chăm chú, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy bóng của mình phản chiếu trong đáy mắt anh.

"Hoắc thiếu..." Cố Niệm Chi lại gọi một tiếng nữa, ánh mắt của cô hơi mơ màng, "Cháu... cháu... cháu... cháu muốn hỏi chú một chuyện."

"Nói đi."

Cố Niệm Chi cảm thấy miệng lưỡi khô lại, không khỏi liếm môi một cái, thì thầm nói: "Chú... có bạn gái chưa?"

Cuối cùng cô cũng đã hỏi được điều mà trong lòng cô quan tâm nhất.

So với đủ các chiêu trò thả thính mà Yêu Cơ nói đến, Cố Niệm Chi cảm thấy vấn đề này vẫn là quan trọng nhất.

Nhất định cô phải làm rõ rốt cuộc Hoắc thiếu đã có bạn gái hay chưa, sau đó mới có thể quyết định cuối cùng cô nên làm thế nào.

Hoắc Thiệu Hằng hơi ngẩn ra, "Bạn gái á?" Lông mày anh nhanh chóng nhíu lại, "Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"

Không phải anh đã bảo Đại Hùng nói với Niệm Chi là anh chưa có bạn gái từ lâu rồi sao?

Chẳng lẽ Đại Hùng chưa nói ư?

Ha ha, dám chống lại quân lệnh, tay nào đó ngứa da rồi phải không...

(Âm Thế Hùng đang đi dạo ở trụ sở chính của Quân khu sáu đột nhiên hắt hơi một cái...)

Cố Niệm Chi không biết Hoắc Thiệu Hằng đang nghĩ gì, cô ôm chặt lấy cổ anh, chỉ sợ anh quay người đi mất, "Cháu... cháu chỉ muốn biết thôi."

"Cháu biết rồi thì sẽ làm gì?" Con ngươi của Hoắc Thiệu Hằng càng lúc càng sâu thẳm, bên trong đó ẩn chứa những điều mà Cố Niệm Chi nhìn không thể hiểu được.

Cô rút một tay lại, nhẹ nhàng sờ lên chỗ mắt của Hoắc Thiệu Hằng, gương mặt đầy vẻ đắc ý vì mánh khóe nói: "Chú cứ nói trước đi mà... Rốt cuộc là có hay không..."

"Có thì sao? Không có thì sao?"

"Đáng ghét! Bảo chú nói thì chú cứ nói thẳng luôn đi! Không được đưa ra câu hỏi lựa chọn nữa!"

Cố Niệm Chi cong miệng lên, hờn dỗi nói, lá gan của cô lớn hơn lúc bình thường rất nhiều.

Hoắc Thiệu Hằng bật cười thầm nghĩ, quả nhiên là rượu làm người ta can đảm hơn. Nếu là Niệm Chi lúc đang tỉnh táo, đừng nói việc sờ tới sờ lui trên mặt anh, ngay cả cãi cũng còn chẳng dám ấy chứ.

Ở trước mặt anh, cô luôn ngoan ngoãn đến lạ thường.

"Ừ, chưa có."

Hoắc Thiệu Hằng nói qua loa chiếu lệ, nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi đang sờ tới sờ lui trên mặt anh, ấn xuống gối.

Cố Niệm Chi cười hì hì, đôi mắt sáng lấp lánh giống như tất cả những ánh sao trên bầu trời đều phản chiếu hết ở trong mắt cô vậy, "Chưa có sao? Vậy thì tốt quá rồi!"

"Tốt chỗ nào?"

Hoắc Thiệu Hằng đè thấp người xuống, từ từ áp sát Cố Niệm Chi đang nằm trên giường.

Cố Niệm Chi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai đến mức làm cho người tuyệt vọng kia của Hoắc Thiệu Hằng, thỏa mãn cảm thán: "Không có dĩ nhiên là tốt rồi. Vậy cháu hỏi chú nhé, chú đã từng thích ai chưa?"

Hoắc Thiệu Hằng không biết nói gì.

"Nói đi mà... chú đã có người trong lòng chưa?"

Cố Niệm Chi ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng đung đưa.

Hoắc Thiệu Hằng rất ít khi thấy Cố Niệm Chi nũng nịu như thế này, đặc biệt là sau khi cô mười lăm tuổi, anh không còn thấy cô như vậy nữa. Vì vậy, cũng khó mà trách anh thấy cô đáng yêu đến không muốn buông tay ra.

Anh đè người xuống, ôm Cố Niệm Chi lật lại, sau đó ngồi dựa vào chiếc giường sập gụ tinh xảo kia để Cố Niệm Chi nằm sấp trên người mình. Trên khuôn mặt quanh năm suốt tháng lúc nào cũng nghiêm nghị kia hiện lên một nụ cười rất nhẹ, giọng nói trầm thấp mang từ tính như muốn hút luôn tim người ta ra, "Nói về người mình thích à? Được thôi, cháu nói trước đi!"

Cố Niệm Chi nghẹn lời, máu chưa kịp dồn lên não, "Cháu nói trước á? Nói gì cơ?"

"Người mình thích ấy. Không phải cháu muốn nói về người mình thích à?"

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhìn Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi chống tay trên người anh, ngẩng đầu lên, hàng lông mày lá liễu cong cong khẽ nhíu lại, "Muốn nói về người cháu thích á? Đâu phải đâu? Cháu đang hỏi người chú thích cơ mà?"

Cô dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên chỗ trái tim của Hoắc Thiệu Hằng, "Chú đừng có đánh trống lảng. Mau nói đi, nói về người chú thích ấy..."

"Cháu nói trước đi."

"Nhưng chú có quan tâm người cháu thích là ai đâu? Sao lại muốn cháu nói trước chứ?"

Không thể không nói, kể cả Cố Niệm Chi đã uống say rồi thì cô vẫn quyết tâm giữ kín bí mật của mình, nhất định không chịu nói ra.

"Nếu chú quan tâm thì cháu sẽ nói à?"

"Vâng." Cố Niệm Chi nghiêm túc gật đầu, "Dĩ nhiên rồi."

"Được, vậy thì có quan tâm."

Hoắc Thiệu Hằng nói càng có vẻ qua loa hơn.

"Cái gì mà "vậy thì có quan tâm" chứ..." Cố Niệm Chi lẩm bẩm vài tiếng thể hiện sự bất mãn, sau đó bắt đầu bẻ ngón tay nói về người mình thích: "Anh ấy nhất định phải xuất sắc, phải rất cao, rất đẹp trai, rất lợi hại, cái gì cũng biết, cũng phải đối xử rất tốt với cháu nữa..."

Hoắc Thiệu Hằng bỗng có cảm giác cực kì củ chuối…

Đây là người cô ấy thích sao? Ở cả cái Đế Đô này, không một nghìn thì cũng có đến mười nghìn người đủ tiêu chuẩn như thế...

Cô bé con uống say rồi mà còn có thể lừa gạt người ta được. Có phải là do trước đây anh và nhóm Đại Hùng, Tiểu Trạch đã dạy cô cách né tránh tra khảo quá tốt rồi không?

"Ừ, chú cũng thế." Hoắc Thiệu Hằng cũng bắt đầu nói hùa theo Cố Niệm Chi: "Người chú thích phải xinh đẹp, biết nũng nịu, rất lợi hại, cái gì cũng biết, cũng phải đối xử với chú rất tốt."

Lúc này đầu Cố Niệm Chi không kịp nghĩ ngợi gì, ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng: "Đúng là trùng hợp thật ấy Hoắc thiếu, sao người hai chúng ta thích lại giống nhau vậy chứ?"

"Không có gì trùng hợp cả. Cháu trưởng thành bên cạnh chú, giống người chú thích thì cũng có gì lạ đâu."

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng gác ở sau đầu, nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc giường sập gụ.

Cố Niệm Chi xoa đầu, cảm thấy mình còn có chuyện gì đó chưa nói. Cô trườn về phía trước, leo dọc theo cơ thể Hoặc Thiệu Hằng đến trước ngực anh, bò như đang nằm sấp trên một cái bục phẳng vậy. Đôi mắt to tròn ướt át của cô sáng lấp la lấp lánh ở trước mặt anh, "Hoắc thiếu à, chú đã từng nghĩ đến việc tìm bạn gái chưa?"

"Sao hôm nay cháu lại quan tâm đến bạn gái của chú thế?"

Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái, thuận tay ôm chặt cái eo thon của cô để cô đỡ bị lăn khỏi giường.

"Bạn gái của chú á? Không phải chú vừa mới nói không có sao?" Tim Cố Niệm Chi đau thắt lại, "Sao có thể lừa người khác như thế được? Chú là đồ lừa đảo! Lưu manh lừa đảo!" Vừa nói cô vừa uất ức đến phát khóc, nằm nhoài lên ngực Hoắc Thiệu Hằng khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng thật lòng.

Hoắc Thiệu Hằng ngửa đầu lên nhìn nóc giường sập gụ, thực sự rất cạn lời.

Cô bé con này một khi đã uống say xong còn khó xử lý hơn cả lúc không say.

Anh hít sâu mấy hơi, khẽ nghiêng người, dịch chuyển bộ phận quan trọng đã có phản ứng của mình ra xa một chút rồi lấy khăn giấy trong tủ đầu giường ở bên cạnh giường ra lau nước mắt cho Cố Niệm Chi, "Đừng có hơi một tí là khóc thế chứ. Chú nói chưa có là chưa có. Thôi được rồi, đừng khóc nữa."

"Chưa có thật không?" Cố Niệm Chi cầm lấy khăn giấy xì mũi, "Chú nhất định không được lừa cháu đâu đấy, việc này thật sự rất quan trọng với cháu."

Hoắc Thiệu Hằng thoáng yên lặng một lúc, rồi hỏi: "… Vì sao việc chú có bạn gái hay không lại rất quan trọng với cháu?"

"Chuyện này chú không cần quan tâm."

Cố Niệm Chi lau khô nước mắt, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều. Cô lại một lần nữa nằm úp lên ngực Hoắc Thiệu Hằng, say mê ngắm nhìn anh.

Hoắc Thiệu Hằng không động đậy, mặc cho cô nhìn một lúc lâu rồi mới khẽ nâng cô lên, để cô nằm nghiêng bên cạnh mình, làm như không có chuyện gì hỏi: "Chuyện của cháu và Mai Hạ Văn không thành là vì cháu thích người khác rồi à?"

Cố Niệm Chi nhất thời không suy nghĩ kĩ, liền nói ra lời thật lòng: "Đúng vậy ạ, đúng là cháu đã thích người khác rồi. Cả đời này cháu chỉ thích anh ấy thôi. Nếu không thể ở bên cạnh anh ấy, cháu cũng sẽ không ở bên bất kỳ ai nữa. Cháu thà sống một mình đến hết đời còn hơn."

"Ai mà tốt như vậy?"

Hoắc Thiệu Hằng bình thản hỏi, trên mặt vẫn là vẻ không chút cảm xúc như thường ngày.

"Đương nhiên anh ấy rất tốt rồi, cái gì cũng tốt, gần như là một người không có khuyết điểm..."

Cố Niệm Chi thở dài, tựa đầu lên bờ vai Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Làm gì có ai không có khuyết điểm chứ?" Hoắc Thiệu Hằng bật cười, "Niệm Chi à, đừng nghĩ quá tốt về đàn ông." Anh khựng lại một chút, rồi lại hỏi tiếp: "Cậu ta là ai thế?"
Bình Luận (0)
Comment