Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 203

Editor: Nguyetmai

Khi hỏi điều này, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng không nhìn Cố Niệm Chi mà nhìn lên nóc giường sập gụ.

Anh chờ mãi một lúc lâu, phát hiện ra Cố Niệm Chi vẫn không nói một tiếng nào. Anh nghiêng đầu nhìn thử mới thấy, hóa ra cô đã ngủ mất rồi.

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ nhìn cô một lúc, cúi người xuống hôn lên trán cô một cái.

Khi đôi môi nóng hổi chạm vào vầng trán sáng bóng của cô, anh lại có cảm giác như bị điện giật vậy.

Hoắc Thiệu Hằng hơi khựng lại một chút mới từ từ buông cô ra, khẽ vuốt ve mặt Cố Niệm Chi rồi đứng lên, sắc mặt rất phức tạp.

Trong lòng cô bé con này, thích và không thích chỉ là hai việc vô cùng đơn giản, vô cùng thuần túy.

Nhưng nếu hai người thật sự muốn ở cạnh nhau, không thể chỉ dựa vào mỗi việc thích hay không thích để quyết định được.

Hoắc Thiệu Hằng chỉnh lại cổ áo, đẩy cửa phòng đơn đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, mấy người Tiết Tịnh Giang đã quay lại, đang gân cổ hát karaoke.

Hoắc Thiệu Hằng đi ra ghế xô-pha ngồi, Hồng Tử Kỳ vội qua nói chuyện với anh: "Hoắc thiếu này, tôi hỏi một chút, có phải cậu rất thân thiết với Cố Yên Nhiên, nữ đại gia của Barbados không?"

"Không thân." Hoắc Thiệu Hằng trả lời ngắn gọn, "Sao lại hỏi vậy?"

"Là thế này, không phải cô ta muốn chuyển tài sản qua quốc gia của chúng ta sao? Cô ta muốn đầu tư lớn vào một số lĩnh vực. Vừa khéo tôi, Tiết ngốc nghếch và Tiểu Thôi đang có một hạng mục, người của bên Cố Yên Nhiên kia đã qua xem và rất hài lòng, có ý định đầu tư. Có điều, bọn tôi không biết rõ về cô ta lắm, nghe nói cậu đã từng giúp cô ta một việc lớn, cho nên muốn hỏi cậu một chút." Hồng Tử Kỳ nói một mạch, rồi lại nói tiếp: "Nhưng cậu đừng cảm thấy trách nhiệm hay gì cả, chuyện này không cần cậu phải vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc công đâu. Công là công, tư là tư, bọn tôi chỉ hỏi thăm một chút xem cô ta có phải là một đại gia thật hay không thôi, nhỡ đâu là một kẻ lừa đảo thì xấu hổ lắm."

"Ồ." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, "Không đến nỗi là lừa đảo, nhà họ Cố ở Barbados quả thực là giàu hơn cả một quốc gia. Đương nhiên quốc gia này cũng nhỏ thôi, đừng nghĩ thế lực của bọn họ quá lớn."

Khi bọn họ bắt đầu nói về việc làm ăn, Thôi Bách Văn và Tiết Tịnh Giang cũng đi tới, Bạch Thiên Quần ở bên cạnh không nói tiếng nào.

Chờ họ nói xong, Bạch Thiên Quần mới khẽ vuốt mặt một cái, nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, cậu có biết về việc của chú Hai tôi không?"

"Không. Sao thế?"

Cách Hoắc Thiệu Hằng nói hoàn toàn không có sơ hở. Có lẽ, ngay cả Âm Thế Hùng là người đã cùng anh hành động, khi trông thấy bộ dạng này của anh cũng sẽ cảm thấy nhiệm vụ mình làm lúc trước là ảo giác, căn bản là một việc chưa từng xảy ra.

Bạch Thiên Quần đau khổ nói: "Người nhà tôi nghĩ rằng, mặc dù chú Hai đã phạm sai lầm lớn, nhưng người thì cũng đã chết rồi, có thể đưa thi hài chú ấy về nước để chôn cất cùng với người trong gia tộc được không. Chứ để chỉ một mình chú ấy phiêu bạt ở nơi đất khách quê người..."

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng hơi nheo lại gần như không thể nhận ra, một tia sáng chợt lướt qua trong mắt. Anh cụp mắt xuống, một tay vỗ lên chân, lắc đầu nói, "Việc này nói với tôi không có tác dụng gì đâu. Nếu cậu có nguyện vọng thì lời nói của chi trưởng nhà họ Bạch các cậu có thể có trọng lượng đấy."

Cũng chính là chi của Bạch Duyệt Nhiên.

Bọn họ không tán thành việc đưa di hài Bạch Dư Sinh về.

Bạch Thiên Quần không còn cách nào, đành buông tay nói: "Thôi được rồi, tôi cũng biết chú Hai đã quá sai lầm nên có kết cục này cũng đáng đời. Việc người nhà dặn dò tôi đã làm xong, khi nào quay về cũng dễ ăn nói với mọi người."

Hoắc Thiệu Hằng lại mỉm cười, quay đầu hỏi mấy người Tiết Tịnh Giang về hạng mục họ muốn làm.

Khi mấy người đàn ông nói đến chuyện chính sự, thời gian trôi qua nhanh vô cùng.

Lúc Cố Niệm Chi tỉnh lại cũng đã hơn bốn giờ chiều rồi. Đầu cô vẫn rất choáng váng, không hề khá hơn chút nào sau giấc ngủ. Cô nằm trên giường một lúc thì nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa, sau đó là Hoắc Thiệu Hằng đi vào.

"Ồ? Cháu tỉnh rồi à? Ra ăn bữa tối đi, ngoài kia dọn xong hết rồi."

Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng tắp phía trước giường, cụp mắt nhìn xuống phía cô.

Cố Niệm Chi chưa thích ứng được với ánh sáng nên hơi híp mắt lại, cố gắng nhớ xem mình đã nói gì làm gì trước khi ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu giống như toàn là bột nhão, nghĩ mãi không ra.

"Được rồi, đừng có đung đưa nữa. Mau ra ăn cơm đi! Ăn xong rồi chúng ta về nhà."

Hoắc Thiệu Hằng đưa tay kéo cô dậy.

Cô thuận thế bổ nhào về phía trước, nhào vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng cứng người. Anh cảm thấy sau khi tỉnh dậy, Cố Niệm Chi vẫn có gì đó không giống lúc trước.

Cố Niệm Chi mỉm cười, hai cánh tay thuận thế vòng qua ôm eo Hoắc Thiệu Hằng, sau đó buông ra ngay lập tức, chống vào tường đi ra ngoài.

Mặc dù cô đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cũng chưa đến nỗi sắp ngã.

Đi ra khỏi căn phòng đơn, cô nhìn thấy bên ngoài có hai cái bàn.

Lần này đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn. Vì lần này mọi người ăn đồ ăn kết hợp với Đông dược, món dược thiện của phụ nữ và đàn ông không giống nhau nên phải chia bàn.

Lúc ăn cơm, Cố Niệm Chi và nhóm chị Thôi nhỏ, Tiết Hân Nhiên cùng Quách Huệ Ninh phát hiện ra rượu họ đang uống là rượu vang.

"Niệm Chi à, mùi vị của chai Lafite 82 năm này cũng không tệ lắm đâu." Quách Huệ Ninh rót cho Cố Niệm Chi một ly vơi, "Chị thích vị ngọt nồng này lắm!"

Sáng nay, Cố Niệm Chi vừa uống rượu Mao Đài, là một loại rượu trắng, bây giờ lại uống rượu vang. Lúc đầu cô muốn từ chối nhưng thấy chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên đều rất hào hứng, hơn nữa, mấy người đàn ông đang chăm chú nói chuyện riêng của họ, cũng không có Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh cản cô uống rượu, cô đành cắn răng uống luôn.

Quả nhiên rượu trắng mà cô uống buổi sáng còn chưa tan hết, giờ lại hòa lẫn cùng với rượu vang mất rồi.

Cuối cùng khi Hoắc Thiệu Hằng phát hiện ra tình hình bên này, bảo cô đừng uống nữa thì cô đã say mèm còn hơn cả buổi sáng rồi còn đâu.

Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên vô cùng khó xử, vội nói: "Là lỗi của chúng tôi, không ngờ tửu lượng của Tiểu Cố lại kém như vậy."

Lúc nãy, Quách Huệ Ninh ép rượu rất nhiệt tình bây giờ chỉ dám núp ở bên cạnh không nói tiếng nào.

"Vấn đề không phải là tửu lượng kém mà uống lẫn cả rượu trắng và rượu vang thượng hạng thì kể cả đàn ông có tửu lượng tốt cũng không chịu được."

Tiết Tịnh Giang thở dài, bảo người đun canh giải rượu cho Cố Niệm Chi.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, cũng sắp sáu giờ rồi. Anh ôm Cố Niệm Chi vào lòng, nói: "Không sao đâu, tôi đưa cô ấy về nhà đây. Hôm nay chúng tôi đi cả ngày trời, cũng đến giờ về rồi."

Vốn là anh và Cố Niệm Chi cùng ra ngoài để mua đồ cho Tống Cẩm Ninh mẹ anh, cuối cùng lại thành ra đi la cà cả ngày.

Hơn nữa, lúc này anh uống nhiều rượu nên cũng không lái xe được, đành phải gọi điện thoại cho Phạm Kiến, bảo anh ta đến bãi đậu xe dưới quảng trường Trại Ngang để đón họ.

Hiện giờ Cố Niệm Chi đã hoàn toàn say khướt rồi.

Cô không nhớ rõ mình lên xe bằng cách nào, về nhà bằng cách nào nữa.

Cô chỉ nhớ, trong gió đêm se sắt, cô co mình rúc vào trong một lồng ngực rất ấm áp. Suy nghĩ trước đó bị ngắt quãng vì giấc ngủ lúc này lại bắt đầu được nối lại.

Trong men say, Cố Niệm Chi nhớ ra lúc chiều cô và Hoắc Thiệu Hằng còn đang nói dở chuyện.

Hoắc Thiệu Hằng ôm vai cô, đưa cô vào căn phòng khép kín của mình ở tầng một.

Cố Niệm Chi vịn vào cánh tay của anh, ngà ngà say nói: "Hoắc thiếu à, có phải chú muốn biết người cháu thích là ai không? Cháu nhớ chú có hỏi cháu mà..."

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, bình thản đi vào trong phòng của mình.

Bàn tay của Cố Niệm Chi lại nôn nóng vuốt nhẹ má anh, sau đó tiếp tục di chuyển về phía trước, lần đến cạnh môi anh.

Ngón tay của cô vẽ theo đường viền môi của Hoắc Thiệu Hằng, nói như đang nói mê sảng: "Người trong lòng cháu, chính là chú đó... chú Hoắc... Hoắc thiếu... Thiệu Hằng..."

Tiếng gọi "Thiệu Hằng" của Cố Niệm Chi vừa dứt, Hoắc Thiệu Hằng đã đạp chân lên cửa, lưu loát xoay người lại. Một tay anh nắm lấy hai cánh tay của cô giơ lên cao, một tay luồn vào mái tóc đen phía sau gáy cô, hung hăng ép mạnh cô vào bức tường ở cạnh cửa, không nói một lời nào cúi người xuống, nụ hôn mãnh liệt như gió táp mưa sa liên tục đặt lên đôi môi như củ ấu của cô.

Thật ra kỹ thuật thả thính người khác của Cố Niệm Chi ngây thơ đến tức cười. Có điều đối với anh, đây lại là bài kiểm tra khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

Tại thời khắc cô gọi ra cái tên của anh, cô chính là thứ vũ khí mạnh nhất trên đời, phá hủy mọi sự kiên cường của anh.

Hoắc Thiệu Hằng hôn cô giống như đang cắn xé vậy, đôi môi dùng hết sức lực giày xéo môi của cô.

Anh dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi đang đóng chặt của cô ra, xâm nhập vào bên trong thơm ngát ấy, chỉ hận không thể chặn lại toàn bộ hơi thở của cô.

Môi và lưỡi của anh cùng giày xéo cô, gột rửa cô, hôn triệt để từ trong ra ngoài, nhưng như thế vẫn chưa đủ, thậm chí anh còn bắt đầu muốn cắn nữa. Anh cắn môi cô một chút rồi lại hướng vào trong cắn lưỡi cô, ngậm chặt lấy không nhả ra.

Tại thời khắc bị Hoắc Thiệu Hằng nhào lên hôn, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cô bị Hoắc Thiệu Hằng dùng tư thế rất mạnh mẽ ép vào tường nên chỉ có thể bị động đón nhận lấy nụ hôn. Toàn thân cô đều đang run rẩy, không làm chủ được ý thức của mình nữa.

Cô không dám tin tất cả chuyện này là sự thật, cảm giác mình như đang nằm mơ vậy. Đúng là trong mơ cái gì cũng có, bao gồm cả nụ hôn mãnh liệt từ người không thể nào có khả năng làm chuyện đó với cô kia, giống hệt những giấc mơ hàng đêm mà cô vẫn âm thầm lén lút khao khát...

Thậm chí, khuỷu tay mạnh mẽ của anh còn vượt quá sự tưởng tượng to gan của cô, hoàn mỹ hơn so với tất cả những gì cô đã từng ảo ưởng.

Hoắc thiếu đã hôn mình!

Hoắc thiếu đã hôn mình rồi!

Hoắc thiếu thật sự đã hôn mình rồi!

Toàn thân Cố Niệm Chi giống như bị điện giật, cứ run lên từng cơn.

Cô thử đáp lại, cô cũng muốn cảm nhận anh, muốn biết tất cả những việc này là sự thật hay chỉ là do cô đang nằm mơ.

Nhưng cô lại bị Hoắc Thiệu Hằng ép cho không thể động đậy được. Cô bị anh khống chế hoàn toàn, đến hít thở cũng khó khăn. Thậm chí, môi và lưỡi của cô đều bị anh ngậm chặt, đầu lưỡi anh ra ra vào vào bên môi cô khiến cô mỏi nhừ, tê dại đi, nhưng cô không thấy ngạt thở, cũng không thấy đau. Cô chỉ muốn phục tùng gông cùm, xiềng xích mạnh mẽ nhất của anh, cô bằng lòng bị giam cầm, hạn chế trong tình yêu của anh.

Hơi thở từ môi Hoắc Thiệu Hằng có mùi rượu ngọt, lại có một chút mùi khói. Trên những đầu ngón tay của anh còn thoang thoảng mùi lưu huỳnh, đó chính là mùi của vỏ đạn.

Điều kỳ lạ là khi những mùi này xen lẫn với nhau lại không hề khó ngửi chút nào, ngược lại còn tràn đầy khí phách đàn ông khó có thể diễn tả được, hấp dẫn Cố Niệm Chi một cách mãnh liệt. Mùi này làm cho người ta liên tưởng đến khói lửa trên sa mạc, mặt trời lặn trên sông Hoàng Hà, tướng quân mặc quân phục, cầm cung tên trong tay, giắt bình rượu bên hông, còn cả con mồi săn được ở trên lưng ngựa.

Chân của Cố Niệm Chi càng lúc càng mềm nhũn ra, thậm chí không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể quấn quanh người anh giống như dây leo.

Nếu không phải một tay Hoắc Thiệu Hằng đang giơ hai cánh tay cô lên chống vào tường, chắc là cô trượt luôn xuống đất rồi.

Nhưng cánh tay giơ lên quá lâu như vậy cũng khiến Cố Niệm Chi thấy đau. Cô khẽ rên ư ư hai tiếng, bắt đầu giãy giụa.

Hoắc Thiệu Hằng thoáng sững người, cuối cùng cũng ngừng nụ hôn như gió táp mưa sa kia lại, rời khỏi đôi môi cô. Anh buông hai tay Cố Niệm Chi ra rồi gục đầu xuống, vùi mặt vào bên cổ cô, từ từ trấn tĩnh lại hơi thở gấp gáp, nặng nề của mình.
Bình Luận (0)
Comment