Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 257

Editor: Nguyetmai

Hà Chi Sơ nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt ướt hoa đào lộ vẻ vui mừng không hề giấu giếm, "Em quả nhiên rất thông minh, không phụ kỳ vọng của tôi."

Cố Niệm Chi: "Giáo sư Hà, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."

Hà Chi Sơ giơ ly rượu cocktail lên nhấp một ngụm, nét mặt rất vui vẻ: "Ở Mỹ, Đậu Khanh Ngôn đã vướng phải một chuyện rất phiền toái, một người cấp dưới của tôi là luật sư biện hộ của cô ấy, nên tất nhiên là tôi nắm rất rõ lai lịch của cô ấy rồi."

Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hà Chi Sơ: "Thật ạ? Trùng hợp như vậy sao?"

Trùng hợp khi Hà Chi Sơ từng giúp đỡ Đậu Khanh Ngôn? Trùng hợp khi Đậu Khanh Ngôn lại là đồng đội trước kia của Hoắc Thiệu Hằng ư?

Đối mặt với sự chất vấn không chút kiêng dè của Cố Niệm Chi, trong lòng Hà Chi Sơ lại lạnh dần đi từng chút một. Anh ta hờ hững, lạnh nhạt nhìn đám người đằng trước: "Đương nhiên là không phải trùng hợp như vậy. Chính vì tôi biết cô ấy là đồng đội của Hoắc thiếu nên mới giúp đỡ đấy. Nói thế em hài lòng chưa?"

Đầu Cố Niệm Chi có chút rối bời, trực giác của cô mách bảo chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nghĩ kĩ thì lại cảm thấy không thể tin vào trực giác được.

Tại sao Giáo sư Hà phải làm như thế? Tại sao lại muốn nhằm vào Hoắc thiếu?

Cố Niệm Chi không nghĩ ra đáp án.

Có lẽ cô loáng thoáng cảm nhận được Hà Chi Sơ đối với cô không giống bình thường, nhưng cô vẫn chưa tự tin đến mức nghĩ mình thuộc dạng "người gặp người mê", ai gặp cô đều sẽ thích cô, cho nên càng không nắm chắc nguyên nhân tại sao Hà Chi Sơ làm như vậy.

Thấy vẻ mặt ngập ngừng của Cố Niệm Chi, trong lòng Hà Chi Sơ mới dễ chịu hơn một chút.

Anh ta vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới, trả lại ly rượu cocktail đã uống hết, hỏi Cố Niệm Chi: "Em có đói không? Muốn ăn gì tôi đi lấy cho."

Quả thật, Cố Niệm Chi cứ căng thẳng là lại thấy hơi đói, cô khẽ gật đầu, "Để em đi lấy cho Giáo sư Hà, thầy thích ăn gì ạ?"

"Không cần, sao tôi có thể để một cô bé làm việc này hộ mình được? Như vậy không ga lăng chút nào. Em cũng biết tôi lớn lên ở nước ngoài, không quen với lễ nghi của Đế quốc Hoa Hạ bọn em mà."

Hà Chi Sơ không quên châm chọc việc lúc nãy Cố Niệm Chi nói anh không hiểu tiếng Trung.

Mặt Cố Niệm Chi ửng đỏ, ngại ngùng đi theo sau anh ta, lí nhí nói: "Xin lỗi Giáo sư Hà, em không có ý đó..."

"Được rồi, không cần xin lỗi tôi, sao tôi giận em thật được chứ?"

Nói xong, Hà Chi Sơ lại khẽ xoa đầu cô.

Cố Niệm Chi đang không yên lòng nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng nên dường như không nhận ra được giọng điệu cưng chiều của Hà Chi Sơ với cô.

***

"Thiệu Hằng à, mấy năm nay anh sống thế nào?"

Đậu Khanh Ngôn mỉm cười nhìn Hoắc Thiệu Hằng, lấy cho anh một đĩa thức ăn.

Sườn bò nướng than, lườn gà rán giòn, thịt dê thì là, còn có thịt xông khói cuốn tôm, thịt càng cua hoàng đế, thêm mấy cái rau xà lách, cà chua bi đỏ, một thìa nước tương thịt cua phomai được để ở góc đĩa.

"Em nhớ không sai chứ? Đều là món anh thích đấy." Đậu Khanh Ngôn cười cong cong khóe mắt, không ngờ trên khuôn mặt đoan trang, phóng khoáng ấy lại hiện ra chút đáng yêu, dịu dàng, "Trước kia ngày nào em cũng chuẩn bị cho anh những món ăn này."

Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy, dùng nĩa xiên thịt dê thì là bỏ ra ngoài, mỉm cười nói: "Cảm ơn, có điều tôi không thích ăn thịt dê."

Đậu Khanh Ngôn hơi sững người, "Hả? Anh không thích ư? Vậy sao trước kia anh không nói?"

"Ha ha, không cần thiết phải nói."

Hoắc Thiệu Hằng rất điềm tĩnh, tự nhiên như thường ăn đồ ăn trong đĩa, hoàn toàn không có chỗ nào sơ suất.

Đậu Khanh Ngôn vẫn còn đang muốn nói chuyện ngày xưa, Hoắc Thiệu Hằng đã lên tiếng ngăn cản cô ta: "Được rồi, mặc dù cô đã giải ngũ, nhưng vẫn nhớ rõ kỷ luật đấy chứ?"

"À…" Đậu Khanh Ngôn khẽ mím môi, không nói chuyện ngày xưa nữa, mà đổi chủ đề khác, mỉm cười nói: "Em sơ ý quá. Nào nào, anh nói em nghe đi, sáu năm nay anh làm gì rồi? Em nghe nói anh đã là Thiếu tướng à? Bây giờ Cục tác chiến đặc biệt thuộc quyền quản lý của anh rồi à?"

"Ừ." Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng dao cắt sườn bò thành từng miếng nhỏ, vừa nói: "Trước đây Cục tác chiến đặc biệt vốn là do tôi sáng lập ra mà."

"Đúng vậy, còn em thì thuộc nhóm trợ thủ đầu tiên của anh." Đậu Khanh Ngôn khẽ nháy mắt với anh ấy, "Còn nhớ ngày đầu tiên đến Cục, bị anh giáo huấn nên em khóc đến nửa đêm, trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy ầm ầm, bắt đi tập thể dục. Ôi, thời gian đó đúng là như ma quỷ vậy..."

Hoắc Thiệu Hằng cũng cười theo một tiếng, thái độ nhẹ nhàng hơn: "Thật ra, nếu cô không xuất ngũ thì cấp bậc của cô hiện tại cũng sẽ không kém người khác."

"Em không chịu khổ được nên đào ngũ đấy!"

Đậu Khanh Ngôn cười hi hi ha ha, thần thái vô cùng vui vẻ tự nhiên.

Hoắc Thiệu Hằng chỉ thuận miệng nói một câu, cô ta liền cười ngả nghiêng, vô cùng dễ bị chọc cười.

***

Ở trong một góc gần đó, Cố Niệm Chi đang nhìn Hoắc Thiệu Hằng trò chuyện vui vẻ với Đậu Khanh Ngôn, tâm trạng cô rất kỳ lạ.

Chắc chắn là cô cảm thấy không thoải mái, cũng giống lần trước nhìn thấy qua video Hoắc Thiệu Hằng tùy tiện mỉm cười với một cô gái là cô liền khó chịu mất mấy ngày vậy.

Nhưng cô thấy rất ngạc nhiên, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng thấy Hoắc Thiệu Hằng có thái độ thảnh thơi, thoải mái với cô gái nào như vậy.

Trong ấn tượng của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng chỉ có hai loại thái độ đối với người khác, người của mình hoặc là kẻ địch.

Anh ấy không hề có khái niệm về chuyện nam nữ, đương nhiên ngoại trừ Cố Niệm Chi ra.

Cho nên, khi trông thấy Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn ăn uống và nói chuyện phiếm giống như bạn học cũ, cô lại cảm thấy loại cảm giác này rất đáng quý. Ít nhất có thể chứng minh Hoắc thiếu cũng là một con người đang sống sờ sờ, không phải một cỗ máy chiến tranh không có tình cảm hay là thiếu thốn tình cảm.

Hà Chi Sơ cầm một ly rượu vang Canada ướp lạnh tới, đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, ung dung, thảnh thơi nhìn theo ánh mắt cô đang nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng và Đậu Khanh Ngôn.

Biểu hiện của Đậu Khanh Ngôn còn tốt hơn so với anh ta dự đoán rất nhiều, không có chuyện vừa xuất hiện đã u sầu thê thảm ôn lại chuyện tình cũ với Hoắc Thiệu Hằng.

Hà Chi Sơ là đàn ông, anh ta biết đối với đàn ông, người yêu cũ họ đã vứt bỏ mà đứng trước mặt họ khóc lóc, kể lể thì còn không khiến họ thấy xúc động bằng người xa lạ.

Vì vậy, đối với kiểu đàn ông thế này, không được nhắc đến chuyện tình xưa, mà nên bắt đầu từ mối quan hệ bạn bè bình thường trước.

Mặc dù Đậu Khanh Ngôn và Hoắc Thiệu Hằng đã chia tay, nhưng họ đã từng vào sinh ra tử cùng nhau, đôi khi mối quan hệ này còn bền vững hơn cả tình yêu.

"Ở độ tuổi và vị trí này, Hoắc thiếu có vài người bạn gái cũ cũng là chuyện rất bình thường, em không cần phải trợn to mắt như vậy đâu."

Hà Chi Sơ cầm một bình sữa tươi ấm tới, ấn vào trong tay Cố Niệm Chi.

Đúng lúc Cố Niệm Chi đang cảm thấy tâm trạng không tốt, cần sữa tươi ấm để an ủi tâm hồn mong manh của mình nên thuận tay nhận lấy, dùng ống hút, hút từ từ: "Mắt em vốn dĩ đã to rồi mà, mắt thầy không tốt ấy, em trợn mắt lúc nào chứ?"

"Không có sao? Mắt em to từng nào? Cho tôi nhìn xem nào..."

Hà Chi Sơ mỉm cười nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Cố Niệm Chi.

Đôi mắt to tròn có hình dạng gần như hoàn mỹ không có khuyết điểm đó nhìn sang, con ngươi như giấu cả hồ nước, ẩn cả trời mây kia chỉ liếc nhìn một cái thôi là có thể làm người ta rơi vào sâu trong đó.

Hà Chi Sơ ép mình dời ánh mắt đi, lại uống thêm một ngụm rượu nho Canada ngọt ngào đậm đặc.

Rượu này thật sự quá ngọt, ngọt đến mức sinh ra vị đắng, dậy lên vị chát. Rượu nho ướp lạnh chính là dùng nho đông lạnh để ủ, khi nào uống lại được ướp lạnh tiếp. Trên vỏ chai vẫn còn hơi lạnh, khi uống vào trong miệng giống như có một chậu nước lạnh giội vào đầu, chính là cảm giác Hà Chi Sơ đang cần nhất.

Đôi mắt Cố Niệm Chi cụp xuống, trong lòng cảm thấy Hà Chi Sơ càng lúc càng kỳ quái, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Dù sao Hà Chi Sơ chỉ là thầy của cô, cô không muốn dây dưa quá nhiều chuyện cá nhân với thầy giáo.

***

Ăn xong đĩa thức ăn, Hoắc Thiệu Hằng đang chuẩn bị lịch sự chào tạm biệt Đậu Khanh Ngôn thì Đậu Hào Ngôn lại đi tới, mỉm cười nói với anh ta: "Hôm nay Thiếu tướng Hoắc hạ cố đến dự mà chúng tôi không tiếp đón từ xa, đúng là thất lễ, thất lễ quá!"

"Đậu đại thiếu nói quá lời." Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, "Rất hân hạnh khi nhận được lời mời của Đậu đại thiếu, chúc Đậu đại thiếu năm mới vui vẻ, vạn sự như ý."

"Anh khách sáo quá, khách sáo quá." Đậu Hào Ngôn nhìn Đậu Khanh Ngôn, "Anh có việc muốn nói với Hoắc thiếu, em đi giúp anh chào hỏi khách khứa đi."

Đậu Khanh Ngôn mỉm cười đáp lời, lịch sự chào tạm biệt Hoắc Thiệu Hằng, đi ra phía bên kia phòng khách.

Đậu Hào Ngôn đưa Hoắc Thiệu Hằng đi được vài bước, cực kì cung kính nhỏ giọng hỏi: "Thiếu tướng Hoắc này, thật ra là bố tôi có lời mời, anh có thể đi cùng tôi đến gặp bố tôi một chút được không? Ông đang ở trong tòa nhà văn phòng ngay đằng sau thôi."

"Ồ, không có vấn đề gì."

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, ánh mắt quét về phía Cố Niệm Chi, nhìn thấy cô đang nói chuyện với Hà Chi Sơ.

Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn sang Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, thấy hai người bọn họ đều đang đứng giữa đám người trong phòng khách, bèn lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với họ rồi mới yên tâm đi theo Đậu Hào Ngôn đến tòa nhà văn phòng của Thủ tướng.

Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi không bao lâu, Hà Chi Sơ cũng bị người ta gọi đi, chỉ còn một mình Cố Niệm Chi đứng cạnh tấm bình phong trong góc.

Cô cảm thấy hơi vô vị, lúc đầu định đi tìm Đại Hùng và Tiểu Trạch, cuối cùng phát hiện ra Đại Hùng đang trò chuyện thân thiết với một cô gái lạ, còn Tiểu Trạch đang nói chuyện với Bạch Duyệt Nhiên và Bạch Sảng, điệu bộ cũng rất hứng chí.

Cố Niệm Chi không nỡ quấy rầy bọn họ nên một mình đi ra sau tấm bình phong, phát hiện ra chỗ đó lại là một nơi tuyệt vời rất khác, có đặt một chiếc ghế xô-pha hình chữ L cực kì đẹp và thoải mái.

Cô ngồi nghiêng người trên ghế xô-pha, lấy điện thoại ra nghịch.

Không lâu sau, có một người ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn, nhận ra đó là Đậu Khanh Ngôn, người lúc nãy mới nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng.

"Em chính là Cố Niệm Chi à?" Đậu Khanh Ngôn quan sát cô từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Thiệu Hằng là người giám hộ của em sao?"
Bình Luận (0)
Comment