Editor: Nguyetmai
"Vâng, tôi là Cố Niệm Chi, chị là ai ạ?"
Cố Niệm Chi cũng quan sát kỹ Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù cô biết tên của Đậu Khanh Ngôn, nhưng lúc nãy khi cô ta tới gọi Hoắc Thiệu Hằng đi, cũng chưa giới thiệu tên của mình cho Cố Niệm Chi. Thật ra là từ đầu đến cuối, Đậu Khanh Ngôn đều không hề nhìn Cố Niệm Chi một chút nào.
Bất kể là người nào khi bị coi thường trắng trợn như thế đều không vui vẻ gì, Cố Niệm Chi cũng không phải là ngoại lệ.
Đậu Khanh Ngôn mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều trắng bóc, "Tôi là Đậu Khanh Ngôn, đây là nhà của tôi." Cô ta quơ tay ra hiệu, rồi thuận thế đưa hai cánh tay ra sau, đặt lên thành ghế xô-pha. Tư thế cô ta ngồi ở trên ghế xô-pha giống như một nữ hoàng vậy, trong thoáng chốc Cố Niệm Chi liền biến thành cung nữ nhỏ bé làm nền bên cạnh cô ta.
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, từ ghế xô-pha đứng lên, đi ra bên cạnh còn lại của ghế sofa chữ L ngồi, thoát khỏi phạm vi thanh thế của "Nữ hoàng Đậu".
"Chào chị Đậu." Cố Niệm Chi gật đầu đáp lại cô ta, vô cùng lễ phép nói: "Bữa tiệc buffet của nhà chị rất khá, tôi rất thích cả rượu lẫn đồ ăn."
Đậu Khanh Ngôn không hài lòng lắm với cách xưng hô "chị Đậu" này, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhún vai nói: "Thật ra đều là do anh trai và em gái tôi chuẩn bị, không liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi vừa mới trở về, còn chưa quen với chênh lệch múi giờ đây..."
Cố Niệm Chi mỉm cười, không nói gì nữa, lấy điện thoại của mình ra nghịch.
Đậu Khanh Ngôn lại lặng lẽ quan sát cô một hồi, rồi đột nhiên hỏi tiếp: "Thiệu Hằng là người giám hộ của em à? Anh ấy đã nuôi em sáu năm sao?"
Cố Niệm Chi thở dài trong lòng, thầm nghĩ thật đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô cất điện thoại đi, lạnh nhạt ngước mắt lên nói: "Trước kia Hoắc thiếu là người giám hộ của tôi, nhưng bây giờ tôi đã đến tuổi thành niên rồi, không cần người giám hộ nữa."
"Vậy sao?" Đậu Khanh Ngôn vẫn tỏ vẻ không tin, "Em mới vừa tròn mười tám tuổi, tức là khi bắt đầu đi theo Hoắc thiếu em mới có mười hai tuổi thôi sao?"
"Đúng thế, Hoắc thiếu đã cứu tôi, sau đó tôi lớn lên bên cạnh Hoắc thiếu."
Cố Niệm Chi cũng không giấu giếm gì cả.
Đậu Khanh Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giống như mỹ nữ trong truyện tranh của cô ấy, còn cả vẻ trẻ trung, xinh tươi và tinh thần lạc quan không gì địch nổi của tuổi trẻ kia, trong đáy lòng cô ta có chút mất mát, ngoài ra, còn có cả cảm giác không cam lòng nữa.
"Em đã đi theo Thiệu Hằng lâu như vậy rồi, có biết anh ấy có mấy cô bạn gái không?"
Đậu Khanh Ngôn ngồi gần Cố Niệm Chi hơn một chút, lặng lẽ đè thấp giọng hỏi, giống như là đang tâm sự với bạn gái thân thiết vậy.
Cố Niệm Chi thoáng ngớ người ra trong một giây, thật sự không ngờ vừa nói mấy câu Đậu Khanh Ngôn đã hỏi về vấn đề riêng tư như thế này.
Cô thấy khó xử mất một lúc lâu, mới mỉm cười nói: "Đây là việc riêng của Hoắc thiếu, tôi không biết đâu. Nếu chị muốn biết thì tự hỏi Hoắc thiếu đi ạ!"
"Em không biết sao? Cả em mà cũng không biết sao?" Trong lòng Đậu Khanh Ngôn bỗng vui vẻ hẳn lên, giọng nói kích động đến mức run rẩy: "Có phải trong sáu năm nay anh ấy không hề có một người bạn gái nào không?!"
Cố Niệm Chi cạn lời. Này chị gái, tôi thật sự không biết trả lời chị như thế nào nữa đây!
Thấy Cố Niệm Chi không nói lời nào, Đậu Khanh Ngôn càng cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác, liền kích động dựa vào ghế xô-pha, dùng tay day ấn đường của mình, nói lẩm bẩm: "Có phải anh ấy giống như mình nghĩ không? Có phải anh ấy hối hận rồi không?
Cố Niệm Chi á khẩu. Này chị gái, rốt cuộc là chị muốn thế nào hả?! Tự hỏi tự trả lời thế này mà cũng được sao?!
Khoảnh khắc kích động qua đi, Đậu Khanh Ngôn lại nhìn Cố Niệm Chi, cảm thấy thân thiết đến lạ thường. Cô ta lại ngồi gần Niệm Chi thêm chút nữa, cả người đều ngồi sang cạnh bên kia của ghế xô-pha hình chữ L cùng với Cố Niệm Chi.
"Niệm Chi ơi, chị gọi em là Niệm Chi được không?"
Đậu Khanh Ngôn thân mật vuốt tóc giúp Cố Niệm Chi. Niệm Chi lập tức cảm thấy rùng hết cả mình, không rõ những lời nói và cử chỉ "yêu mến" này của Đậu Khanh Ngôn là có ý gì…
"Niệm Chi này, em vẫn luôn đi theo Thiệu Hằng, vậy mà ngay cả em cũng không biết Thiệu Hằng có bạn gái mới chưa, chứng tỏ chắc chắn là anh ấy không có, đúng không?" Đậu Khanh Ngôn nắm chặt tay Cố Niệm Chi, rất muốn lấy lòng cô ấy, để cô ấy làm "nội ứng" của mình.
Cố Niệm Chi cảm thấy gân xanh trên trán mình sắp nổi cả lên rồi, nụ cười trên mặt cô cứng đờ. Cô dùng sức vùng tay mình ra khỏi tay Đậu Khanh, cười đau khổ nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Em thật sự không biết Hoắc thiếu có bạn gái hay không, đâu dám nói dối chị. Nếu chị muốn biết, em khuyên chị nên đi hỏi Hoắc thiếu ấy."
"Nhưng mà chị không dám hỏi ấy chứ..." Đậu Khanh Ngôn cảm thấy Cố Niệm Chi vô cùng thân thiện, đáng yêu, không cầm lòng được mà tâm sự với cô ấy, "Lúc trước, anh ấy đối xử với chị cực kì tốt, ai cũng ngưỡng mộ chị. Chị cứ tưởng rằng bọn chị sẽ mãi mãi tốt đẹp như thế, nhưng ai ngờ..."
Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống, mặc dù cô không muốn tin Hà Chi Sơ, nhưng lời nói của Đậu Khanh Ngôn lại làm cô có chút không tự tin.
"Trước đây Hoắc thiếu đối xử rất tốt với chị ư? Là từ bao giờ ạ? Anh ấy đối xử tốt với chị như thế nào?"
Cố Niệm Chi chớp đôi mắt to long lanh nước nhìn Đậu Khanh Ngôn, dáng vẻ như muốn tâm sự chân thành với cô ta.
Đương nhiên Đậu Khanh Ngôn cầu còn không được, thẹn thùng mỉm cười nói: "Sáu, bảy năm trước đây rồi, khi đó anh ấy đối xử với chị thật sự rất tốt. Khi bọn chị ra ngoài đi dạo, anh ấy luôn nắm tay chị, sợ chị bị va chạm. Khi đi ra ngoài chơi, anh ấy sẽ chuẩn bị kế hoạch chu toàn, chị chỉ cần đi người không là được rồi…"
Đậu Khanh Ngôn rơi vào những hồi ức tươi đẹp, nghe vậy sắc mặt Cố Niệm Chi càng lúc càng tối sầm lại. Cô không nhịn được cắt ngang hồi ức của Đậu Khanh Ngôn, thấp thỏm bất an, hỏi: "Chị nói là hai người... đã từng sống chung ư?"
"Đúng vậy đó!" Nói xong, Đậu Khanh Ngôn lấy điện thoại của mình ra, "Em xem này, trong đây vẫn còn ảnh của ngày ấy." Nói xong, cô ta mở album ảnh trong điện thoại ra, vô cùng phấn khởi cùng Cố Niệm Chi xem ảnh.
Cố Niệm Chi vốn đang nửa tin nửa ngờ, thậm chí hơi nghiêng về phía hoàn toàn không tin, có điều lúc này vừa nhìn thấy album ảnh trong điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, cô lập tức sững sờ.
Trong điện thoại của Đậu Khanh Ngôn đúng là có rất nhiều ảnh chụp chung của cô ta và Hoắc Thiệu Hằng.
Có thể thấy, lúc đó Hoắc Thiệu Hằng còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn thời điểm sáu năm trước khi Cố Niệm Chi gặp anh ấy lần đầu tiên.
Anh ấy còn để kiểu tóc khá lãng tử, xoăn tự nhiên, không phải kiểu tóc ngắn gọn gàng như bây giờ.
Ảnh chụp của hai người họ đẹp một cách hoàn hảo.
Có ảnh chụp Hoắc Thiệu Hằng đang cười hết cỡ trong bếp, một tay cầm một chùm nho, tay kia vặt một quả đưa vào miệng Đậu Khanh Ngôn.
Trong ảnh, Đậu Khanh Ngôn cũng là một thiếu nữ xinh đẹp trong độ tuổi trẻ trung không gì sánh được, nhưng vóc dáng lại cực kì trưởng thành. Cô ta mỉm cười ngửa đầu lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong đáy mắt ngập tràn ánh sao...
Còn có một bức ảnh chụp Hoắc Thiệu Hằng ngồi đọc sách trên ghế mây dưới ánh mặt trời, có một cốc nước trà xanh được đặt trên bàn gỗ ở bên cạnh.
Đậu Khanh Ngôn mặc một chiếc áo len rộng màu trắng như tuyết, ngồi nghiêng trên chân anh ấy, ôm một con mèo Ba Tư.
Tay còn lại của Hoắc Thiệu Hằng đặt ở trên đầu Đậu Khanh Ngôn, giống như đang xoa đầu cô ta, Đậu Khanh Ngôn híp mắt, lộ vẻ hài lòng, mãn nguyện.
Còn một bức ảnh nữa càng lộ liễu hơn, là một bức ảnh giường chiếu.
Hoắc Thiệu Hằng mặc áo thun trắng như tuyết, nằm trên tấm ga trải giường và cái gối cũng trắng như tuyết, nhắm mắt ngủ say.
Đậu Khanh Ngôn mặc một chiếc áo ngủ viền ren bằng lụa tơ tằm màu xanh nhạt, tựa vào bên cạnh người anh ấy, một tay chống khuỷu tay đỡ lấy cằm, khuôn mặt say mê nhìn Hoắc Thiệu Hằng đang ngủ say, trong đáy mắt của cô ta tràn đầy yêu thương, không thể phủ nhận được.
Nhìn thấy ảnh này, Cố Niệm Chi như ngừng thở trong chớp mắt.
Tất cả mọi âm thanh đều rời xa khỏi cô. Tai cô không nghe thấy được bất kỳ âm thanh nào của thế giới ngoài kia nữa, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, thậm chí cả tiếng máu chảy trong huyết quản, cùng âm thanh gân xanh nổi lên bùm bụp.
Cả người cô cứng đờ, cố gồng mình lên để giữ vững tư thái lễ nghi, sau một lúc mới dần dần trở lại bình thường.
Tiếng động ở thế giới bên ngoài theo nhau ập tới, Đậu Khanh Ngôn vẫn đang kể với cô về những ký ức tươi đẹp với Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nghe thấy giọng nói của mình lạnh lùng hỏi cô ta: "Chị và Hoắc thiếu tốt đẹp như vậy mà tại sao không tiếp tục ở bên nhau nữa?"
Đậu Khanh Ngôn giật mình, "Vì sao không ở bên nhau nữa à?"
Cô ta lặp lại câu nói này, nhíu chặt mày, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Ôi, vì hiểu lầm mà bọn chị chia tay, em không hiểu đâu..."
"Chị không nói thì dĩ nhiên em không hiểu rồi." Giọng nói của Cố Niệm Chi cực kì trong trẻo mà lạnh lẽo, "Có điều, chị cũng không cần nói với em, chỉ cần giải thích rõ với Hoắc thiếu là được."
"Không thể giải thích rõ được." Đậu Khanh Ngôn lắc đầu, tỏ vẻ không có cách nào, "Em thật sự không thể hiểu được đâu, giữa bọn chị... Ôi, hiểu lầm đúng là không thể giải thích được rõ ràng... Hơn nữa giải thích rõ thì sao? Chị yêu anh ấy như vậy, tại sao còn cần chị giải thích chứ?"
"Em nghĩ không có hiểu lầm nào là không thể giải thích được cả." Cuối cùng bình giấm trong lòng Cố Niệm Chi đã ủ xong rồi, cô không nhịn được bèn chế nhạo Đậu Khanh Ngôn, "Nếu chị cảm thấy không thể giải thích được, có khi nó vốn không phải là hiểu lầm thôi. Hoặc cũng có thể là do khả năng diễn đạt của chị có vấn đề, IQ thấp bẩm sinh, có uống thuốc cũng không chữa được, việc này thì không đúng là chẳng còn cách nào cả."