Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 348

Cố Niệm Chi nghiền ngẫm một chút, nảy lên một suy nghĩ rất không có tiền đồ rằng, nếu cứ tiếp tục thả thính như vậy, không đợi Hoắc Thiệu Hằng có phản ứng thì chính cô đã tự tụ máu não mà chết rồi…

 

Hơn nữa, nếu cô đối xử với Hoắc Thiệu Hằng như thế, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy cô bị bệnh tâm thần mất, chưa biết chừng còn dẫn cô đến chỗ Trần Liệt để chụp CT, kiểm tra não ấy chứ.

 

“Còn cách nào khác nữa không ạ?” Giọng Cố Niệm Chi rất yếu ớt, suýt nữa cô còn định giơ tay đặt câu hỏi: “Em cảm thấy những biện pháp này không thích hợp với anh ấy đâu…”

 

“Này! Em chưa làm thì làm sao biết không thích hợp?!” Yêu Cơ nổi giận, dám nghi ngờ trình độ chuyên môn thả thính trai của cô sao?!

 

Nhịn cái nào cũng được nhưng không thể nhịn được cái này.

 

“Chị nói cho em biết, cái vụ thả thính trai này này, đòi hỏi em phải làm cho mọi thứ thành thói quen, nhưng mà không thể quá lập dị khác người! Bởi vì em phải để lại ấn tượng tốt trong lòng người đàn ông mà em thích, mà không phải là để cho anh ta không hiểu ra làm sao.”

 

Yêu Cơ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói.

 

Bình thường cô em gái này học hành thông minh như vậy, sao về mặt tình cảm, đầu óc cô ấy lại chậm chạp thế chứ?

 

Hay là vì cô ấy còn quá nhỏ tuổi nhỉ…

 

Cố Niệm Chi lẳng lặng nghe Yêu Cơ nổi cáu, thậm chí vì giọng cô ấy quá lớn mà cô phải đưa điện thoại ra, cách lỗ tai xa một chút.

 

Nhưng cô làm như vậy, lại giúp cho Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa nghe được rõ ràng hơn. Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cực kì bình tĩnh nuốt khói phun mây.

 

“Yêu Cơ à, chị còn cách nào khác không? Người đó… người đó yêu cầu rất cao…”

 

Nghe thấy Yêu Cơ cuối cùng cũng phát tiết xong, Cố Niệm Chi mới nhỏ giọng hỏi một câu, đưa điện thoại đến bên tai, chăm chú lắng nghe.

 

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới đưa tay ném đầu mẩu thuốc vào trong thùng rác bên cạnh, xoay người đi vào.

 

Anh lặng lẽ không tiếng động đứng trước mặt Cố Niệm Chi: “Niệm Chi.”

 

Cố Niệm Chi giật thót mình, tay trượt một cái, điện thoại lập tức rơi từ trên tay cô xuống đất.

 

Hoắc Thiệu Hằng khom lưng tiếp lấy điện thoại, tiện tay tắt máy, đưa lại cho Cố Niệm Chi: “Cháu làm gì ở đây đấy?”

 

Cố Niệm Chi xấu hổ đỏ ửng mặt, cô chỉ có thể cầu nguyện vừa rồi Hoắc Thiệu Hằng không nghe thấy cô và Yêu Cơ nói những lời khác thường kia thôi. Cô lí nhí nói: “Cháu… cháu đang gọi điện cho bạn học.”

 

“Ừ, trở về thôi, ra đây cũng lâu rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì thêm, xòe bàn tay thon dài sạch sẽ về phía cô. Cố Niệm chi cẩn thận đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng, được anh nắm tay trở về phòng riêng.

 

***

 

Cửa phòng riêng mở ra, Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi cùng đi vào trong.

 

“Ồ? Hai người cùng về với nhau à?” Tiết Tịnh Giang đã uống đến say bí tỉ rồi. Anh ta lảo đảo bước tới kéo Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, vừa rồi Thiên Quân uống say rồi khóc, cậu… cậu… hức… mau khuyên cậu ta một chút…”

 

“Khóc cái gì mà khóc?”

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, anh cũng không buông tay ra, bởi vậy nên Cố Niệm Chi không thể làm gì khác, đành phải ngồi vào chỗ lúc nãy của cô, ngay bên cạnh chỗ của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Dù sao, cô cũng không muốn xã giao với ba cô gái mà cô vẫn không quá quen thuộc kia. Cô muốn ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng hơn.

 

“Cậu ta có nhiều việc muốn khóc lắm.” Thôi Bách Văn say rượu nấc một tiếng, mặt đỏ rực: “Chú Hai nhà cậu ta phạm vào chuyện lớn như vậy, bây giờ phải giao cả mạng ra, gia đình bọn họ nhìn thì như không có chuyện gì, thật ra… thật ra…”

 

“Thật ra cũng không có gì. Bạch Dư Sinh là Bạch Dư Sinh, nhà họ Bạch là nhà họ Bạch. Ai làm người đó chịu, hiện tại tội liên đới cũng có còn áp dụng nữa đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa thản nhiên nói như không có chuyện gì, vừa rót cho mình một ly rượu.

 

Dáng vẻ anh bình thản, ung dung như vậy, bất cứ ai cũng không thể nghĩ được rằng, Bạch Dư Sinh, người làm cho Bạch Thiên Quân vừa khóc vừa gào, làm cho cả nhà họ Bạch gia vừa hận vừa nhớ đó đã chết trong tay anh.

Bình Luận (0)
Comment