Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 349

“Đừng nói mấy chuyện buồn bã như thế nữa! Nào, nào, uống rượu đi uống rượu đi!”

 

Hồng Tử Kỳ ồn ào rót rượu cho bọn anh.

 

Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm ly rượu Mao Đài trước mặt, hít hít mấy cái, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khát vọng.

 

Có một số việc, khi tỉnh táo cô không dám làm. Có vài lời, khi tỉnh táo cô không dám nói. Nếu cô uống say rồi, liệu cô có dám làm những chuyện đó, dám nói những lời đó không?

 

Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí, định mở miệng uống rượu.

 

Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng giành trước một bước nói ra: “Muốn uống rượu à?”

 

Cổ Cố Niệm Chi cứng đờ người nhưng vẫn ngoan cố gật đầu.

 

Hoắc Thiệu Hằng suy nghĩ một chút, cầm một đôi đũa vẫn chưa mở lại đây, chấm vào trong ly rượu của chính mình, sau đó cầm lên đưa đến bên môi Cố Niệm Chi, lạnh nhạt nói: “Mở miệng.”

 

Cố Niêm Chi cảm thấy cổ mình càng cứng hơn, cô máy móc mở đôi môi củ ấu ra, thè lưỡi ɭϊếʍ vào đầu đũa Hoắc Thiệu Hằng đưa tới.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhẫn nại nuốt từng ngụm, từng ngụm nước, yết hầu lăn lên lộn xuống, biểu cảm trên mặt lại vẫn vô cùng bình tĩnh, ôn hòa: “Uống được không?” Anh hỏi Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi máy móc gật đầu nhưng trong lòng lại nước mắt giàn giụa. Cho người ta ɭϊếʍ rượu trên đũa, hình như là động tác đối với trẻ con bốn, năm tuổi mà.

 

Ở trong lòng Hoắc thiếu, cô chỉ giống như một đứa trẻ con bốn năm tuổi thôi sao?

 

Đáy lòng Cố Niệm Chi dâng lên một luồng dũng khí. Không được, cô không thể để cho Hoắc Thiệu Hằng coi cô như trẻ con được.

 

Ừm, cô đã mười tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, rất lớn rồi, thực sự cũng khá lớn…

 

Cô quyết tâm, nhoài qua Hoắc Thiệu Hằng cầm chai rượu lên, tự rót cho mình một ly rượu nhỏ, cười nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cháu mời chú một ly. Mấy năm nay chú vất vả quá, từ giờ trở đi có thể nghỉ ngơi chút rồi.”

 

Tay phải Hoắc Thiệu Hằng khoác lên trên thành ghế dựa của Cố Niệm Chi, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm như nước hồ sâu không chút gợn sóng.

 

Tay trái anh chậm rãi cầm ly rượu của mình lên, cụng ly với Cố Niệm Chi một cái.

 

Hoắc Thiệu Hằng uống một hơi cạn sạch, ly rượu trống rỗng.

 

Cố Niệm Chi thấy vậy, cũng giơ ly rượu lên uống sạch một hơi.

 

Bốn người đàn ông say khướt bên cạnh nhìn thấy, vội vỗ tay khen hay: “Lợi hại, lợi hại! Quả nhiên không hổ là người nhà họ Hoắc! Thẩm rượu tốt như vậy, khẳng định nhân phẩm con người cũng tốt! Tiểu Cố, người bạn như em anh chấm rồi đấy!”

 

Tiết Tịnh Giang gào thét to nhất, thậm chí còn tự mình cầm ly rượu lại đây, muốn uống với Cố Niệm Chi một ly.

 

Cố Niệm Chi vừa mới uống một ly Mao Đài vào bụng, ban đầu cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy rượu này ngọt dịu, thơm thơm, dư vị rất sâu, sau khi uống vào lục phủ ngủ tạng đều ấm áp dễ chịu lên, cảm giác rất tuyệt.

 

Nhưng cũng không bao lâu sau, đầu cô bắt đầu choáng váng, chân hơi hụt hẫng, dường như cả trọng lượng cơ thể đều nhẹ đi, muốn bay lên…

 

Thấy Tiết Tịnh Giang lại đây cụng ly với cô, tuy Cố Niệm Chi say rồi, nhưng vẫn nhớ nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng xem anh có đồng ý không.

 

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng rót cho cô một ly rượu nữa: “Uống một chút nữa đi, hiếm khi thấy anh Tiết của cháu cao hứng như hôm nay.”

Bình Luận (0)
Comment