Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 357

Thật ra kỹ thuật thả thính người khác của Cố Niệm Chi ngây thơ đến tức cười. Có điều đối với anh, đây lại là bài kiểm tra khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

 

Tại thời khắc cô gọi ra cái tên của anh, cô chính là thứ vũ khí mạnh nhất trêи đời, phá hủy mọi sự kiên cường của anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng hôn cô giống như đang cắn xé vậy, đôi môi dùng hết sức lực giày xéo môi của cô.

 

Anh dùng đầu lưỡi cạy mở cánh môi đang đóng chặt của cô ra, xâm nhập vào bên trong thơm ngát ấy, chỉ hận không thể chặn lại toàn bộ hơi thở của cô.

 

Môi và lưỡi của anh cùng giày xéo cô, gột rửa cô, hôn triệt để từ trong ra ngoài, nhưng như thế vẫn chưa đủ, thậm chí anh còn bắt đầu muốn cắn nữa. Anh cắn môi cô một chút rồi lại hướng vào trong cắn lưỡi cô, ngậm chặt lấy không nhả ra.

 

Tại thời khắc bị Hoắc Thiệu Hằng nhào lên hôn, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn tỉnh táo lại ngay lập tức.

 

Cô bị Hoắc Thiệu Hằng dùng tư thế rất mạnh mẽ ép vào tường nên chỉ có thể bị động đón nhận lấy nụ hôn. Toàn thân cô đều đang run rẩy, không làm chủ được ý thức của mình nữa.

 

Cô không dám tin tất cả chuyện này là sự thật, cảm giác mình như đang nằm mơ vậy. Đúng là trong mơ cái gì cũng có, bao gồm cả nụ hôn mãnh liệt từ người không thể nào có khả năng làm chuyện đó với cô kia, giống hệt những giấc mơ hàng đêm mà cô vẫn âm thầm lén lút khao khát…

 

Thậm chí, khuỷu tay mạnh mẽ của anh còn vượt quá sự tưởng tượng to gan của cô, hoàn mỹ hơn so với tất cả những gì cô đã từng ảo ưởng.

 

Hoắc thiếu đã hôn mình!

 

Hoắc thiếu đã hôn mình rồi!

 

Hoắc thiếu thật sự đã hôn mình rồi!

 

Toàn thân Cố Niệm Chi giống như bị điện giật, cứ run lên từng cơn.

 

Cô thử đáp lại, cô cũng muốn cảm nhận anh, muốn biết tất cả những việc này là sự thật hay chỉ là do cô đang nằm mơ.

 

Nhưng cô lại bị Hoắc Thiệu Hằng ép cho không thể động đậy được. Cô bị anh khống chế hoàn toàn, đến hít thở cũng khó khăn. Thậm chí, môi và lưỡi của cô đều bị anh ngậm chặt, đầu lưỡi anh ra ra vào vào bên môi cô khiến cô mỏi nhừ, tê dại đi, nhưng cô không thấy ngạt thở, cũng không thấy đau. Cô chỉ muốn phục tùng gông cùm, xiềng xích mạnh mẽ nhất của anh, cô bằng lòng bị giam cầm, hạn chế trong tình yêu của anh.

 

Hơi thở từ môi Hoắc Thiệu Hằng có mùi rượu ngọt, lại có một chút mùi khói. Trêи những đầu ngón tay của anh còn thoang thoảng mùi lưu huỳnh, đó chính là mùi của vỏ đạn.

 

Điều kỳ lạ là khi những mùi này xen lẫn với nhau lại không hề khó ngửi chút nào, ngược lại còn tràn đầy khí phách đàn ông khó có thể diễn tả được, hấp dẫn Cố Niệm Chi một cách mãnh liệt. Mùi này làm cho người ta liên tưởng đến khói lửa trêи sa mạc, mặt trời lặn trêи sông Hoàng Hà, tướng quân mặc quân phục, cầm cung tên trong tay, giắt bình rượu bên hông, còn cả con mồi săn được ở trêи lưng ngựa.

 

Chân của Cố Niệm Chi càng lúc càng mềm nhũn ra, thậm chí không thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể quấn quanh người anh giống như dây leo.

 

Nếu không phải một tay Hoắc Thiệu Hằng đang giơ hai cánh tay cô lên chống vào tường, chắc là cô trượt luôn xuống đất rồi.

 

Nhưng cánh tay giơ lên quá lâu như vậy cũng khiến Cố Niệm Chi thấy đau. Cô khẽ rêи ư ư hai tiếng, bắt đầu giãy giụa.

 

Hoắc Thiệu Hằng thoáng sững người, cuối cùng cũng ngừng nụ hôn như gió táp mưa sa kia lại, rời khỏi đôi môi cô. Anh buông hai tay Cố Niệm Chi ra rồi gục đầu xuống, vùi mặt vào bên cổ cô, từ từ trấn tĩnh lại hơi thở gấp gáp, nặng nề của mình.

 

Cố Niệm Chi cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hoắc Thiệu Hằng đang quanh quẩn bên cổ cô, tâm trạng không khỏi vô cùng phấn khích.

 

Cô dè dặt đưa tay ra, động tác rất nhẹ, rất nhẹ nhàng xuyên qua phần dưới cánh tay Hoắc Thiệu Hằng rồi vòng tay lên ôm chặt tấm lưng rộng của anh.

 

Với tư thế này, cả người cô đều vùi trong lồng ngực nóng hầm hập của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, hơi thở gấp gáp nặng nề của anh dần ổn định lại. Anh vẫn cúi người gục đầu lên bờ vai của Cố Niệm Chi, không động đậy.

 

Chỉ tiến thêm một centimet nữa thôi là anh có thể chạm vào cái cổ mềm mại thon dài, trơn nhẵn của cô, nhưng anh cũng không làm gì hơn.

 

Cố Niệm Chi thỏa mãn ôm chặt lấy Hoắc Thiệu Hằng. Anh cao như vậy, cường tráng như vậy, dường như cả người anh có thể bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, nhưng cô vẫn không kìm được mà đưa cánh tay của mình ra, cố gắng cảm nhận sự tiếp xúc với người đàn ông duy nhất trong lòng cô này.

 

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng chống ở trêи tường, cố gắng giữ khoảng cách với cơ thể Cố Niệm Chi.

Bình Luận (0)
Comment