Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 358

Lúc này, Cố Niệm Chi đang hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi được đụng chạm thân mật với người cô yêu, thậm chí cô không cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đang lặng lẽ dịch người ra. Cô chỉ nghiêng đầu theo bản năng, đôi môi mềm mại trượt nhẹ qua vành tai Hoắc Thiệu Hằng.

 

Đôi môi của cô mềm mại như vậy mà vành tai lại là một trong những chỗ nhạy cảm nhất trêи cơ thể.

 

Hoắc Thiệu Hằng không kịp phòng bị, một cảm giác tê dại từ chỗ vành tai anh lan ra đến tận xương tủy tâm can, dường như đã phá vỡ lớp phòng thủ kiên cố mà anh vừa trang bị.

 

“Niệm Chi…”

 

Hoắc Thiệu Hằng cất tiếng gọi cô, giọng nói cực kì trầm khàn, giống như tiếng gọi phát ra từ tận đáy lòng vậy.

 

Cố Niệm Chi nghe mà tim đập thình thịch, không chút do dự mở đôi môi đỏ như củ ấu ra, ʍút̼ vành tai Hoắc Thiệu Hằng.

 

Từ sâu trong cổ họng của Hoắc Thiệu Hằng phát ra tiếng rêи rỉ rất trầm, rất khẽ, cả người anh sắp nổ tung đến nơi rồi.

 

Hai tay đang chống lên tường của anh nắm chặt lại, dường như đã sử dụng toàn bộ sự tự chủ cùng với khả năng kiềm chế chịu đựng đã dày công tu luyện sau nhiều năm trong quân ngũ mới khiến anh không đi xa hơn một bước nữa, làm ra hành động không thể cứu vãn nổi.

 

Nhưng dường như Cố Niệm Chi không biết hành động này của cô có ảnh hưởng mang tính hủy diệt đối với Hoắc Thiệu Hằng như thế nào, hoặc có lẽ cô biết nhưng cố tình không để ý.

 

Thời khắc này, cô chỉ muốn làm bất cứ việc gì mình muốn cùng với người mình yêu. Cô muốn làm anh hạnh phúc, cũng muốn khiến chính mình hạnh phúc.

 

Cô muốn cảm nhận sự thỏa mãn trong giờ khắc này, giống như anh đã thả một mồi lửa lên người cô thì bây giờ cô cũng muốn đốt mồi lửa đó lên người anh.

 

Cô muốn để anh biết cô đã trưởng thành rồi.

 

Cố Niệm Chi càng ʍút̼ vành tai Hoắc Thiệu Hằng mạnh hơn. Hoắc Thiệu Hằng hít thật sâu mấy hơi mới với tay giữ lấy cằm của Cố Niệm Chi, ép cô buông vành tai anh ra.

 

Cố Niệm Chi không chịu, liền dịch sang bên cạnh để tránh ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng thừa cơ đứng thẳng người lên, cứu lấy vành tai của mình.

 

Không ngờ ngay sau đó, Cố Niệm Chi lại quấn vào anh.

 

Cô nhón chân lên, ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, chu đôi môi đỏ hồng lên, áp sát vào mặt Hoắc Thiệu Hằng…

 

Nhưng anh thật sự quá cao, kể cả Cố Niệm Chi có kiễng chân lên đi nữa cũng chỉ vừa đến cằm anh.

 

“Anh cúi đầu xuống đi mà… Thiệu Hằng…”

 

Cố Niệm Chi dịu dàng yêu cầu anh. Hoắc Thiệu Hằng thở dài, khom người xuống gần cô, cũng đưa môi của mình đến trước mặt cô.

 

Cố Niệm Chi cười khanh khách một tiếng, đưa ngón tay ra vuốt ve cọ xát trêи môi anh một lúc lâu, sau đó mới rất nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi anh, vừa dán vào môi anh vừa thì thầm, giọng cô lúng búng mơ hồ: “Người Hoắc thiếu rắn chắc thế này mà môi lại rất mềm…”

 

Hoắc Thiệu Hằng không muốn để ý tới lời thì thầm vô nghĩa này của cô, chỉ lặng lẽ dịch chuyển cơ thể “rắn chắc” của mình về sau một bước.

 

Cố Niệm Chi dè dặt hôn một cái, rồi lại hôn tiếp cái nữa, cuối cùng mới dịu dàng dán chặt môi mình vào môi Hoắc Thiệu Hằng.

 

Sau đó, cô thè cái lưỡi mềm dẻo màu hồng nhạt của mình ra, học cách của Hoắc Thiệu Hằng, cũng ɭϊếʍ môi anh một vòng.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, hai tay kéo nhẹ, ôm hờ Cố Niệm Chi vào lòng. Anh thực sự không thể chịu đựng nổi nụ hôn giống như đang đùa giỡn của cô, đành phải tự mình chủ động một lần nữa, hôn lên môi cô vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lướt từ môi lên sống mũi thẳng tắp đẹp tinh xảo của cô, rồi lại tiếp tục tiến lên trêи, giống như chuồn chuồn lướt trêи mặt nước. Lên đến trán cô, anh hôn một cái lên đó, một nụ hôn chúc ngủ ngon không mang theo một chút cảm xúc mãnh liệt nào.

 

Nhịp tim đập thình thịch của Cố Niệm Chi dần lắng lại theo nụ hôn của Hoắc Thiệu Hằng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh không chút rung động của Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to tràn đầy vẻ mong đợi nhìn anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng buông cô ra, giọng hơi khàn nói: “Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi!”

 

“Hả?”

 

Cố Niệm Chi không ngờ sau khi ôm hôn mãnh liệt như thế, anh lại bảo cô ngủ sớm một chút…

Bình Luận (0)
Comment