Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 406

“Em vừa mới trêu anh chút thôi, xem em làm anh sợ kìa! Em chỉ giả vờ đau thôi để cho anh đồng ý hết những yêu cầu vô lý của em ấy mà!”

 

Thân thể Cố Niệm Chi hơi cứng ngắc nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại, cố tỏ vẻ tự nhiên, nói đầy giảo hoạt.

 

“Thật sự không đau sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi nghi ngờ hỏi lại một câu. Anh duỗi hai tay ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi.

 

“Thật sự không đau mà.” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Có lẽ người khác sẽ đau nhưng Cố Niệm Chi em có phải người bình thường đâu nào. Lúc em lợi hại lên á, chính em còn phải thấy sợ ấy.”

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên. Anh khẽ di chuyển bàn tay từ sau lưng lên, chạm vào phần cổ hở ra của cô, vừa sờ một cái anh đã hơi sững người. Bàn tay anh chạm vào cả một mảng ướt sũng mồ hôi, không ngờ trêи cổ cô ướt đẫm hết cả…

 

Vì sao lại có nhiều mồ hôi thế này?

 

Bàn tay Hoắc Thiệu Hằng khẽ xoa nhẹ hai cái lên trêи gáy của Cố Niệm Chi, sau đó dần dần hạ xuống phía dưới, thăm dò vào trong chiếc áo phẫu thuật đang choàng bên ngoài của cô.

 

Cố Niệm Chi đột nhiên hiểu ra nhưng đã chậm, tay Hoắc Thiệu Hằng đã dán sát vào phần lưng trần của cô mất rồi.

 

Phía sau lưng của cô đầm đìa mồ hôi lạnh do đau đớn, nói chính xác hơn là toàn thân cô chỗ nào cũng giống như mới vớt từ dưới nước lên vậy, tất cả đều ướt đẫm hết.

 

Nụ cười trêи mặt Hoắc Thiệu Hằng chợt nhạt đi, nét mặt anh càng lúc càng sâu thẳm hơn, trong ánh mắt mang theo vẻ sắc bén và tức giận. Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Chi, bàn tay hung hăng xoa mạnh cái lên tấm lưng trần trơn nhẵn của cô, cười lạnh nói, “… Không đau à? Thế mồ hôi lạnh trêи người em làm sao mà có?”

 

Đau đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cả cái áo choàng phẫu thuật cũng đã ướt đẫm mồ hôi, còn dám nói không đau nữa à.

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa dùng lực một cái, Cố Niệm Chi cũng nhịn không được nữa, hừ khẽ một tiếng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Thiệu Hằng, cắn mạnh vào môi dưới.

 

Cơn đau ập đến như rung trời lật đất, trước mắt cô tối sầm lại, chỉ thở thôi cũng khiến cô đau nhức đến co hết cả người lại.

 

“Đau thì phải nói với anh chứ, ai bảo em phải chịu đựng làm gì?”

 

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng mang theo vẻ tức giận khó mà kiềm chế được.

 

Vừa nghĩ tới lúc vừa rồi Cố Niệm Chi còn định hi hi ha ha rồi gạt cho qua chuyện, anh lại giận đến không kiềm chế nổi.

 

Môi anh mím chặt lại, kéo dây buộc phía sau chiếc áo choàng phẫu thuật, nâng hai cánh tay cô lên, cởi áo choàng phẫu thuật trêи người cô ra.

 

Ai ngờ rằng, ngoài chiếc áo phẫu thuật kia thì bên trong cô không mặc gì cả…

 

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng đen đi một nửa.

 

Anh vội vàng kéo chăn trùm lên người Cố Niệm Chi, còn mình thì đứng dậy khỏi giường, nghiêm giọng nói, “Em nằm im đấy, đừng cử động, anh đi lấy nước lau cho em. Cả người đầy mồ hôi như vậy, làm sao mà ngủ được chứ? Đắp chăn ủ vào, mồ hôi sẽ lại ngấm vào người rồi sinh bệnh thêm.”

 

Trái tim Cố Niệm Chi cũng đập thình thịch rất mạnh.

 

Trêи người cô dường như không còn cảm giác đau đớn nữa, vì hiện giờ cô đang vô cùng xấu hổ.

 

Vừa rồi bị Hoắc Thiệu Hằng cởi áo choàng phẫu thuật, cô còn chẳng có sức để ngăn cản anh nữa.

 

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng lập tức trùm chăn lên người cô che lại, nhưng Cố Niệm Chi vẫn không nhịn được mà nghĩ: Rốt cuộc thì anh ấy có thấy hay không… Có hài lòng với thân hình của cô hay không… Hay là, không có chút ảnh hưởng nào đến anh?

 

Suy nghĩ này khiến cho cảm giác đau đớn của cô bị phân tán, khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Chi nhanh chóng khôi phục lại vẻ hồng hào.

 

Khi Hoắc Thiệu Hằng cởi áo phẫu thuật của cô, anh tưởng rằng ít nhất bên trong cũng còn có đồ lót gì đó, không ngờ lại thật sự không có gì cả.

 

Anh sa sầm mặt xuống, đi vào trong phòng tắm tìm kiếm hồi lâu nhưng cũng không thể tìm được chậu để đựng nước, đành phải cầm mỗi chiếc khăn mặt, vò qua nước nóng rồi vắt khô, cầm trở lại phòng ngủ, vỗ vỗ Cố Niệm Chi đang trùm chăn kín mít, “Em có thể tự lau được không?”

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, cắn răng nói, “… Có thể ạ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không động đậy, cứ thế lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, chờ cô đưa tay từ trong chăn ra lấy khăn mặt.

Bình Luận (0)
Comment