Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 407

Kết quả là Cố Niệm Chi cố gắng hồi lâu cũng không nâng nổi cánh tay lên, đau đớn cũng rất tốn sức lực.

 

Hôm nay, cô bị cơn đau của việc rút tủy xương lặp đi lặp lại mấy lần giày vò tới kiệt sức, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không nhấc lên được.

 

Cũng may là thể chất của cô đặc thù, chứ nếu là người bình thường thì lúc này đã sớm đau chết đi sống lại rồi.

 

“Có thể cái gì mà có thể? Còn cậy mạnh nữa sao?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi vào mép giường, kéo kéo chăn rồi nói, “Nằm sấp xuống.”

 

Cố Niệm Chi không thể động đậy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nước mắt lại bắt đầu dâng đầy trong mắt. Một đôi mắt to ngân ngấn nước cứ như vậy mà nhìn anh.

 

Lòng Hoắc Thiệu Hằng lại trầm xuống. Rốt cuộc cô ấy đau đến mức nào mà lật người còn không được thế này?

 

Trong khoảnh khắc hiện tại, Hoắc Thiệu Hằng ước gì mình mới là người bị rút tủy xương nhiều lần kia…

 

Anh đứng dậy quay lại phòng tắm, treo khăn mặt lại rồi cầm một chiếc khăn tắm to sạch sẽ khô ráo về.

 

Anh lại ngồi xuống mép giường một lần nữa, vén chăn lên, kéo Cố Niệm Chi từ trong chăn ra, nhắm mắt lại, nhanh chóng trùm cái khăn tắm to kia lên, sau đó lau mồ hôi cho cô.

 

Khăn tắm bông lông xù rất thấm hút mồ hôi. Mồ hôi trêи người Cố Niệm Chi nhanh chóng được lau sạch. Cô trùm khăn tắm ngồi trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

 

Thấy dáng vẻ này của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy vừa rồi mình đã quá nghiêm khắc với cô, đành hắng giọng một cái, khẽ mỉm cười trêu chọc, “… Chẳng phải em nói muốn thả thính anh à? Sao vừa mới tán tỉnh một chút đã thẹn thùng rồi?”

 

Cố Niệm Chi cạn lời.

 

Anh ấy đang chê mình không “tán tỉnh” đến cùng sao?!

 

Trong lòng Cố Niệm Chi quýnh lên, chợt phát hiện hình như mình có thể cử động được rồi.

 

Mặc dù toàn thân vẫn tràn ngập sự đau đớn nhưng không còn mãnh liệt đến mức khiến cơ thể của cô cứng ngắc như vừa rồi nữa.

 

Hai tay cô nắm chặt hai đầu khăn tắm, ngửa đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hít một hơi rồi mỉm cười nói, “Hoắc thiếu, là anh nói đấy nhé, đương nhiên em vẫn còn có thể thả thính…” Vừa nói, cô vừa chậm rãi giơ hai tay lên, chiếc khăn tắm liền từ từ mở ra hai bên.

 

Hoắc Thiệu Hằng thấy thế, lẳng lặng thò tay ra, giữ lấy hai tay Cố Niệm Chi, quấn lại cái khăn tắm trêи người cô, “Em đã thế này rồi, cho dù có gạ gẫm, tán tỉnh thế nào cũng vô dụng thôi, chờ em khỏe lại đã rồi nói sau.”

 

Lúc này, khuôn mặt Cố Niệm Chi lập tức đỏ bừng lên, đỏ hơn cả ráng chiều hoàng hôn ba phần, thậm chí ngay cả chỗ cổ cũng đỏ ửng.

 

Mất mặt chết mất thôi…

 

Quả nhiên là vô dụng.

 

Giờ thì Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân không đau nữa nhưng đầu thì đau.

 

Cô mệt mỏi nói, “… Em mệt rồi, muốn đi ngủ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng kéo chăn sang đắp cho cô, sau đó cởi chiếc khăn tắm ra trong chăn, “Ngủ đi, anh đi hỏi Trần Liệt một chút xem có cần uống thuốc không?”

 

Cố Niệm Chi dạ một tiếng, nhắm mắt ngủ thϊế͙p͙ đi.

 

Đúng là cô cũng mệt mỏi thật, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.

 

Khi thân thể con người bị tổn thương, giấc ngủ là phương thức tự chữa trị tự nhiên nhất.

 

Một đêm này, Hoắc Thiệu Hằng không hề rời khỏi phòng ngủ của Cố Niệm Chi.

 

Một đêm này, Trần Liệt và Diệp Tử Đàn cũng không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật B. Hai người họ luôn ở nơi này khẩn trương đo đạc các số liệu của Tống Cẩm Ninh.

 

Từ các số liệu giám sát của bọn họ cho thấy, sau khi hấp thụ tủy xương sáu tiếng thì các số liệu thân thể của Tống Cẩm Ninh bắt đầu có sự biến động lớn.

 

Trêи màn hình, con số màu đỏ không ngừng tăng cao, từng mục một đều khiến cho Trần Liệt hoa mắt, kϊƈɦ động đến hai mắt tỏa sáng.

 

Năng lực chữa trị này thật sự quá trâu bò!

 

Kể cả anh ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tốc độ và mức độ hiệu quả này vẫn vượt qua mong muốn của anh ta quá xa.

 

Trong khoảnh khắc này, cuối cùng Trần Liệt cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Cố Niệm Chi nhiễm virus H3aB7 nhưng cơ thể không chỉ không suy yếu mà còn tạo thành kháng thể.a

Bình Luận (0)
Comment