Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 413

Anh không quan tâm tới bệnh tình của mẹ mình, đi biền biệt sáu năm không về nhà, đối với người ngoài mà nói, anh hoàn toàn là một người không có tình cảm.

 

Anh tự mình dẫn đội trải qua nhiều hoạt động ở nước ngoài, đấu đá vô số lần với bộ đội đặc chủng nước ngoài chưa bao giờ thất thủ, càng nói rõ anh là một người quyết đoán và dứt khoát, lòng dạ cũng vô cùng độc ác.

 

Nhưng nếu như lần này, anh mà lựa chọn Cố Niệm Chi và bỏ qua Tống Cẩm Ninh, vậy nói rõ rằng Hoắc Thiệu Hằng có nhược điểm.

 

Nếu bị người ngoài nhìn thấu điều này, quả thực cũng là một sự đả kϊƈɦ trí mạng đối với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Một hành động khác, chính là việc bọn họ đã điều động đến cả Tổng cục cảnh sát. Cảnh sát không thể đối kháng với quân đội, nhưng có thể đối phó người bình thường, ví dụ là một cô bé như Cố Niệm Chi chẳng hạn.

 

Chẳng phải lúc chiều Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cũng dẫn theo hơn trăm người cảnh sát đặc biệt tới đó sao? Có thể thấy được thế lực của nhà họ Bạch trong Tổng cục cảnh sát thực sự không nhỏ.

 

***

 

Hoắc Quan Thần rời đi chưa được bao lâu, Hoắc Thiệu Hằng lại nghe thấy tiếng Triệu Lương Trạch truyền tới trong tai nghe, “Hoắc thiếu, Phó Cục trưởng Liêu của Tổng cục Cảnh sát mang người tới, cầm theo giấy thông hành, đang ở cửa dinh thự muốn gặp Hoắc thiếu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng “Ừ” một tiếng, “Để anh ta chờ, tôi còn có chút việc.”

 

Một mình anh ngồi trêи xô-pha, yên lặng trầm ngâm thật lâu. Mãi cho tới khi trời sáng, anh mới đứng lên khỏi ghế xô-pha, trở lại phòng ngủ của mình.

 

Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ say, Hoắc Thiệu Hằng cúi xuống sờ trán cô, thấy cô đã không còn sốt nữa, chỉ có điều là trêи trán có chút mồ hôi, không biết trêи người còn toát mồ hôi đến thế nào.

 

Anh nghĩ một chút, ra ngoài gọi Diệp Tử Đàn tới, “Bác sĩ Diệp, cô giúp tôi lau người cho Niệm Chi nhé, thay quần áo luôn. Cô ấy đã hết sốt rồi nhưng vẫn không cử động được.”

 

Diệp Tử Đàn gật đầu đồng ý, “Tôi biết rồi, rút tủy xương đau đớn như vậy, chắc chắn cô ấy khổ sở lắm.” Nói xong, cô lại khen Cố Niệm Chi, “Nhưng mà thân thể Niệm Chi quả thực rất tuyệt, nếu là người bình thường đã sớm sống không nổi rồi, thế mà cô ấy có thể chịu đựng được, không rêи một tiếng nào.”

 

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu đi chỗ khác, không nói gì cả, quay người đi ra ngoài.

 

Anh đi vào phòng tắm cho khách, sau khỉ rửa mặt xong xuôi thì ra ăn sáng cùng với Trần Liệt.

 

Hai mắt Trần Liệt như là bắn ra mấy vòng tròn hôn mê vậy, anh ta túm lấy tay áo Hoắc Thiệu Hằng, nói như mê sảng, “… Hoắc thiếu, ghê gớm, thật sự là quá ghê gớm…”

 

“Sao thế?” Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt nhìn anh ta, “Đi vào trong rồi nói.”

 

Bọn họ cùng đi vào phòng phẫu thuật B vô cùng bí mật, Tống Cẩm Ninh đang nằm yên ở đó, màu da trêи mặt lộ vẻ hồng hào, khí sắc cũng có vẻ vô cùng tốt.

 

“Tình trạng của mẹ tôi thế nào?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay trong túi quần, đứng trước bàn phẫu thuật của Tống Cẩm Ninh, yên lặng nhìn trong chốc lát.

 

Trần Liệt lấy ra một tệp số liệu đã được in sẵn, lặng lẽ quay về phía Tống Cẩm Ninh trề môi ra nói, “Hoắc thiếu, anh xem cái này đi, tôi cũng không dám để trong hồ sơ của bác ấy đâu…”

 

Hoắc Thiệu Hằng lấy tới rồi xem lướt qua, không hiểu lắm những trang giấy đầy số liệu này.

 

Trần Liệt lại cướp về giống như bảo bối vậy, mặt mũi đỏ đến mức ánh cả bóng dầu lên, “Anh cẩn thận một chút! Đây chính là bảo bối tâm can của tôi đấy! Tôi nói cho anh biết, anh mà lại đốt đi một lần nữa, tôi… tôi… tôi sẽ liều mạng với anh đấy!”

 

Hoắc Thiệu Hằng khinh bỉ liếc anh ta một chút, “Nói tiếng người xem nào, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

 

“… Nói tiếng người chính là: Niệm Chi ấy mà, anh có thể đưa cô ấy cho tôi được không?!”

 

“… Cậu muốn chết à.” Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt lấy cổ áo của Trần Liệt, “Quên mất giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh của cậu rồi sao?”

 

“Được rồi, được rồi! Tôi chỉ cường điệu một chút thôi mà! Anh có biết thế nào là biện pháp tu từ không!? Đám lính thô kệch này, rặt một đám mù văn hóa mà!”

 

Trần Liệt kìm được, làu bàu chửi xéo. Trêи thực tế, Hoắc Thiệu Hằng là sinh viên đứng đầu của Học viên Quân sự, nhưng đương nhiên về phương diện kiến thức Y học thì anh cũng không thể sánh bằng loại thiên tài Y học như Trần Liệt được. Cũng như Trần Liệt không thể so sánh với Hoắc Thiệu Hằng trong việc bắn súng và việc chạy việt dã vượt chướng ngại vật mười cây số ấy thôi. Đây đều là chuyện mỗi ngành mỗi nghề, ai cũng đều có sở trường sở đoản riêng thôi.

 

“Tôi đã sớm nhắc cậu đừng có hoa mỹ lòe người khác rồi, cậu còn không chịu nghe.” Hoắc Thiệu Hằng chán ghét ném Trần Liệt sang một bên như ném một đống vải rách, “Mau giải thích đi.”

 

“Tóm lại là, khả năng phục hồi gen của Cố Niệm Chi đúng là vô cùng hữu hiệu.”

Bình Luận (0)
Comment