Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 414

Câu nói sau cùng của Trần Liệt, anh ta đã hạ thấp xuống hết mức có thể, nói từng từ từng từ một, “Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy số liệu phục hồi gene nào mà hoàn mỹ như thế.”

 

Ánh mắt của anh ta vô cùng nghiêm túc giống như vừa có phát hiện lớn đủ sức đoạt giải Nobel Y học vậy.

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng rất nặng nề, chắp tay sau lưng, không nói gì nhìn anh ta.

 

Trần Liệt mím chặt môi, đôi mắt tròn sau cặp kính tròn liếc Hoắc Thiệu Hằng, vỗ vai anh, “Nếu như anh không muốn người khác bắt Niệm Chi tới phòng thí nghiệm rồi xẻ ra từng tấc từng tấc để nghiên cứu, vậy thì phải cẩn thận giữ lấy bí mật này.”

 

“… Nhưng có không ít người biết chuyện này.” Bấy giờ Hoắc Thiệu Hằng mới khoanh tay, đi tới đi lui trong phòng, “Trêи thế gian, không có bức tường nào không lọt gió, cậu cho rằng có thể giấu giếm được tin tức này sao?”

 

“Muốn giấu giếm tất cả thì không được, cho nên chúng ta có thể dùng một tin tức tương đối đơn giản để bao trùm lên tin tức thật sự.” Trần Liệt rất thành thạo với mấy chuyện thế này, “Tôi sẽ nói việc khôi phục của Tống Cẩm Ninh có liên quan đến việc thay tủy của bác ấy, vì vốn dĩ khí huyết của bác ấy không đủ, thể chất suy yếu. Còn về việc khôi phục của bệnh tâm thần thì không cần đề cập tới nguyên nhân của phương diện này.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Còn gì nữa không?”

 

“Về phần tại sao lại nhờ Cố Niệm Chi hiến tủy thì điều này rất dễ giải thích, chỉ cần nói tủy của hai người tương thích với nhau, cho nên cơ thể bác ấy mới đón nhận. Anh biết đấy, người hiến tủy nhiều như thế, nhưng có thể tìm được một người có tủy không sinh ra phản ứng bài xích dị thể là vô cùng khó. Mình đưa ra tuyên bố như thế này, ít ra trong giới Y học sẽ không có ai chất vấn.”

 

Trần Liệt chậm rãi nói, cân nhắc hết các phương diện và tình huống.

 

Hoắc Thiệu Hằng chăm chú lắng nghe hồi lâu, vỗ vỗ vai anh ta, “Được, tất cả đều nghe theo cậu.”

 

Nói xong, anh lại hỏi Trần Liệt, “Như vậy có phải mẹ tôi đã không sao rồi không?”

 

“Không sao nữa rồi, lúc nửa đêm có hơi sốt nhẹ, nhưng đó là phản ứng bình thường. Dù sao thì sau khi dung hợp với bộ gene kia, hệ thống miễn dịch vốn có trong cơ thể sẽ khởi động, sẽ phát sinh hiện tượng sốt, sau đó sẽ không sao nữa.” Trần Liệt nhìn Tống Cẩm Ninh đang nằm trêи bàn phẫu thuật một chút, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, thán phục và sùng bái. Không phải dạng sùng bái như nhìn mỹ nữ, mà là sùng bái khi nhìn một thành tựu Y học vĩ đại.

 

“Vậy tại sao bây giờ còn chưa tỉnh?”

 

“Tôi đã nói là một tuần sau mới có thể tỉnh mà. Hiện giờ, cơ thể bà ấy đang phục hồi lại gene tổn hại, giữ cho bà ấy trọng trạng thái ngủ sâu này là tốt nhất.” Trần Liệt hít sâu một hơi, “Hơn nữa, trong một tuần này, tôi đều sẽ túc trực tại đây đích thân trông coi.”

 

“Chẳng phải cậu nói chỉ có thể ở lại một hai ngày thôi sao?” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn anh ta.

 

“… Những số liệu này quá kϊƈɦ động lòng người, tôi không muốn đi…”

 

Trần Liệt nhún vai, nháy mắt ra hiệu rồi cười nói.

 

“Tùy cậu.” Hoắc Thiệu Hằng dời ánh mắt sang chỗ khác, quay người đi ra cửa, đồng thời nói vào tai nghe với Triệu Lương Trạch, “Để Phó Cục trưởng Liêu vào đi.”

 

Khi anh quay lại phòng khách đã trông thấy Phó Cục trưởng Liêu mới nhậm chức của Tổng cục Cảnh sát đang ngồi đó với dáng vẻ uể oải không chịu nổi.

 

Hoắc Thiệu Hằng bắt ông ta đợi ở cửa vào cả đêm, hiệu quả của cú ra oai phủ đầu này không tệ, lập tức đã đả kϊƈɦ thái độ phách lối của ông ta.

 

Thấy Hoắc Thiệu Hằng đi vào, Phó Cục trưởng Liêu không do dự nữa, vội vàng đứng lên, chào điều lệnh rồi nói, “Thiếu tướng Hoắc, tôi tới theo lệnh cấp trêи, mời ngài giao Cố Niệm Chi ra.”

 

“Giao ra ư? Tại sao phải giao ra?” Hoắc Thiệu Hằng lại ngồi xuống ghế xô-pha, anh rút súng lục bên hông rồi cầm lấy khăn lau súng, vẻ mặt rất chăm chú lau chùi khẩu súng lục của mình, “Anh nói cho tôi nghe xem, cô ấy phạm vào chuyện gì? Anh có lệnh bắt không?”

 

Phó Cục trưởng Liêu hơi cứng họng.

 

Quả nhiên là khó đối phó.

 

“Hoắc thiếu, nơi này là Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt, người có thể vào phải có cấp bậc an ninh ít nhất từ cấp năm trở lên, Cố Niệm Chi… còn chưa cả có được cấp một, sao có thể ở lại chỗ này được? Cô ấy đã trái với “Luật an ninh quốc gia”. Nếu như ngài muốn có lệnh bắt, hiện tại tôi có thể cho người ký ngay.”

 

“Ồ? Cần cấp bậc an ninh cấp năm sao? Vậy anh nên quay về bắt Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi lại trước đã. Hôm qua, bọn họ tới Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt của tôi, không có giấy thông hành mà bước qua ranh giới phòng vệ. Theo như lời anh nói thì bọn họ cũng đã phạm pháp rồi đấy, sao anh không đi bắt bọn họ đi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đan hai tay lại, thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén khiến cho Phó Cục trưởng Liêu toát mồ hôi đầm đìa.

Bình Luận (0)
Comment