Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 415

Ông ta cầm một chiếc khăn trắng không ngừng lau trán, “Hoắc thiếu, ngài làm thế này là thà rằng phạm pháp, thà rằng không để ý tới mẹ mình, cũng phải bảo vệ Cố Niệm Chi sao?”

 

Đây là đang hỏi khéo tầm quan trọng của Cố Niệm Chi đối với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Thân hình Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng về phía trước, tay cầm súng ngắn sáng loáng, ngước mắt nhìn Phó Cục trưởng Liêu, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, mở chức năng ghi âm, hướng về phía Phó Cục trưởng Liêu, lạnh nhạt nói, “Anh vừa mới nói gì? Tôi không nghe rõ lắm, anh nói lại lần nữa đi.”

 

Phó Cục trưởng Liêu nhìn điện thoại trong tay Hoắc Thiệu Hằng, mồ hôi trêи trán càng chảy ròng ròng xuống.

 

Câu nói như thế, sao ông ta dám bất chấp nguy hiểm mà nói ra cho anh ghi âm chứ?!

 

“Nói đi? Chẳng phải anh vừa mới nói rất hay sao? Sao lại không dám nói trước điện thoại thế?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu cười, ném điện thoại di động lên chiếc bàn trà ở giữa hai ghế xô-pha, gác chân lên, thái độ trở nên vô cùng ngạo mạn, quơ quơ cánh tay về phía sau, “Phó Cục trưởng Liêu, thật ra bây giờ anh có không nói thì cũng đã muộn rồi. Anh ở trêи địa bàn của tôi, từ khi anh bước vào căn phòng này, mỗi hành động lời nói của anh đều đã bị quay lại hết.”

 

“Cái gì?! Anh dám quay lén tôi sao? Đó là phạm pháp! Anh xâm phạm đời tư của tôi! Không được tôi đồng ý đã quay phim và ghi âm là xâm phạm quyền công dân!”

 

Phó Cục trưởng Liêu kϊƈɦ động vung tay lên, thần sắc trêи mặt như đang vô cùng sợ hãi.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trêи ghế xô-pha không nói một lời, lẳng lặng nhìn Phó Cục trưởng Liêu khoa tay múa chân. Một lúc sau, khẩu súng ngắn trong tay đã quay tít, anh thờ ơ nói, “Phó Cục trưởng Liêu, chuyện này không liên quan gì tới anh, anh dính vào làm gì chứ?”

 

Phó Cục trưởng Liêu thấy đã tới nước này, dù sao đối phương cũng đã quay phim ghi âm lại rồi, ông ta có muốn vẹn cả đôi bề, lấy lòng cả hai bên là việc không thể nào. Vì vậy, ông ta nghiến răng một cái, kiên quyết giữ ý định ban đầu, “Thế tức là Thiếu tướng Hoắc tình nguyện phạm pháp, tình nguyện không quan tâm tới mẹ mình, cũng nhất định phải bảo vệ Cố Niệm Chi đúng không?”

 

“Câu hỏi của anh rất kỳ quái, là ai bảo anh hỏi như vậy thế?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, giống như không thể nào hiểu nổi.

 

“Cái… cái gì mà ai bảo tôi hỏi? Đương nhiên là chính tôi muốn hỏi như thế.” Phó Cục trưởng Liêu nơm nớp lo sợ nói, “Hiện nay, ngài chỉ có một lựa chọn, hoặc là giao bà Tống ra, hoặc là giao Cố Niệm Chi ra, chẳng lẽ ngài còn có lựa chọn nào khác sao?”

 

“Đương nhiên là có.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng dậy, “Bà Tống là mẹ tôi, tại sao tôi phải giao bà ấy cho người không liên quan? Còn Niệm Chi, cô ấy là nhiệm vụ của tôi, anh cứ đi hỏi cho kỹ đi, Hoắc Thiệu Hằng tôi đã bao giờ bỏ dở nhiệm vụ giữa chừng chưa?” Khi anh nói câu cuối cùng, đột nhiên đứng thẳng lên, thần sắc rất nghiêm nghị. Khẩu súng ngắn lên nòng cạch một tiếng, thân hình cao lớn nhoài về phía trước, lập tức kề súng ngắn vào thái dương của Phó Cục trưởng Liêu, “… Muốn đưa Niệm Chi đi từ bên cạnh tôi, ý anh là muốn ngăn cản nhiệm vụ quân đội sao? Có tin hiện tại tôi bắn một phát giết chết anh luôn không?”

 

Phó Cục trưởng Liêu bị dọa đến nhắm chặt mắt, thở hổn hển, luôn miệng nói, “Thiếu tướng Hoắc bớt giận! Thiếu tướng Hoắc bớt giận! Tôi… tôi chỉ nhận ủy thác của người khác mà thôi! Thiếu tướng Hoắc đừng quá kϊƈɦ động!”

 

“Nhận ủy thác của người khác sao? Nhận của ai? Anh nói ra, tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi lên bàn trà, tay cầm súng vẫn dí vào thái dương ông ta, một tay khác vỗ vỗ vào mặt Phó Cục trưởng Liêu, “Anh chỉ cần nói là ai, tôi cam đoan sẽ xóa sạch video và ghi âm hôm nay.”

 

“Thật sao?” Phó Cục trưởng Liêu không ngờ còn có cơ hội cứu vãn, giống như lúc ông ta rơi xuống vách núi sâu không thấy đáy, ngẩng đầu lên lại đột nhiên thấy có người thả dây xuống cứu ông ta vậy. Thấy tình thế chẳng khác nào tìm được đường sống trong cõi chết, ông ta vội nói, “Thiếu tướng Hoắc nói có giữ lời không?!”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, không nói lời nào, chỉ nhìn ông ta một cái.

 

Phó Cục trưởng Lưu lập tức cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng vô cùng đáng tin cậy, lập tức nói, “Chuyện này đúng là không liên quan gì tới tôi, tôi cũng là bị ép buộc mà thôi. Ngài biết đấy, nhà họ Bạch…”

 

“Nhà họ Bạch ư?” Hoắc Thiệu Hằng bật cười, “Chuyện này chắc chắn là có liên quan đến bọn họ, nhưng ý định bắt Niệm Chi này, tôi không cho rằng nhà họ Bạch có thể nghĩ ra được.”

 

“… Thiếu tướng Hoắc quả là nhìn rõ mọi chuyện.” Phó Cục trưởng Liêu giật mình. Ông ta cảm thấy anh như đã đoán ra manh mối rồi, mình có nói ra cũng chỉ là chứng thực suy đoán của anh ấy thôi nên cần gì phải che giấu không nói ra chứ? Ông ta liền hít sâu một hơi, khẽ nói, “Hiểu được rõ về ngài như vậy, đương nhiên là người nhà của ngài.”

 

“Người nhà?” Hoắc Thiệu Hằng cất súng lại vào bao, “Người nhà tôi rất nhiều, anh có thể nói rõ ràng một chút không?”

 

“Tôi cũng chỉ nghe người ta nói mà thôi…” Phó Cục trưởng Liêu rất xấu hổ, “Người ta nói là em họ ngài…”

 

Có thể chính thức xưng là em họ của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chỉ có một mình Hoắc Gia Lan.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, ngồi lại xuống ghế xô-pha của mình, thản nhiên nói, “Thì ra là thế. Thật ra, người nhà tôi cũng không hiểu rõ tôi, tôi và bọn họ không thân thiết gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment