Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 435

Chương 435:

 

Cố Niệm Chi vội vàng hít sâu một hơi đè cảm giác buồn cười trong ngực xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã quay về nụ cười nhẹ nhàng, hiền lành, thân thiện rồi.

 

“Cô bé này…” Tống Cẩm Ninh dỗi cô một câu, “Đừng gọi bác là bác Tống, bác Tống như người xa lạ nữa, cháu gọi bác gái là được rồi.”

 

“Dạ?! Vâng dạ, bác gái.” Cố Niệm Chi thân thiết gọi một tiếng rồi đi tới cầm lấy bàn tay của Tống Cẩm Ninh, “Bác Tống, tạm thời gác chuyện kiện cáo sang một bên đã, dù sao thì việc giám định cũng không phải chuyện một sớm một chiều mà xong. Ngày mai, bên Trung tâm Giám định Tư pháp bắt đầu nghỉ lễ nên muốn lấy được kết quả thì cũng phải chờ đến sau Tết.”

 

“Ừ, chuyện này không vấn đề gì. Mười sáu năm còn chờ được thì thêm mấy ngày có nhằm nhò gì.” Tống Cẩm Ninh dịu dàng nói, “Có điều, bất luận phải chờ bao lâu thì bác cũng hy vọng chuyện này sẽ không trở thành một kết luận hồ đồ”

 

“Cái đó thì chắc chắn rồi ạ!” Cố Niệm Chi là một người rất tích cực, nghe vậy cũng thấy thân thiết hơn với Tống Cẩm Ninh vài phần, “Bác ơi, cháu muốn nói với bác một chuyện khác cơ, bác thử tính xem phải làm như thế nào nhé!”

 

Tuy Hoắc Thiệu Hằng nói mẹ anh sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ nhưng Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên tôn trọng ý kiến của Tống Cẩm Ninh.

 

Chuyện giữa Tống Cẩm Ninh và Hoắc Quan Thần là chuyện của hai người bọn họ, Cố Niệm Chi không phải Hoắc Thiệu Hằng nên lập trường của cô cũng thiên về nữ tính hóa hơn một chút.

 

“Chuyện gì vậy? Cháu cứ gì nói đi. Mọi chuyện đã hỏng thành thế này rồi, cho dù có nát bét thêm chút nữa, bác cũng không ngạc nhiên gì đâu.”

 

Tống Cẩm Ninh nhún vai thể hiện bà không sao cả.

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Vậy cháu nói nhé!” Cô dừng một chút mới cố gắng từ tốn nói: “… Cháu nghe nói ngày mai nhà họ Hoắc có tiệc năm mới rất long trọng, đến lúc đó cũng sẽ tuyên bố tin đính hôn của Bạch Cẩn Nghi và Thượng tướng… Hoắc.” Nói xong, cô nhìn Tống Cẩm Ninh không chớp mắt, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trêи mặt bà.

 

“Thượng tướng… Hoắc? Cháu nói là Hoắc Quan Thần ư?”

 

Sắc mặt Tống Cẩm Ninh hơi khó coi nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, chắc chắn là bà cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

 

Bất kể là ai, sau khi mất tỉnh táo mười sáu năm, đến lúc tỉnh lại thì phát hiện bản thân không chỉ ly hôn rồi mà chồng cũ còn chuẩn bị đính hôn với người khác thì đều sẽ không thể thờ ơ nổi. Đặc biệt, người chồng cũ này còn là người mà bà từng yêu sâu đậm nữa.

 

Ánh sáng nơi đáy mắt Tống Cẩm Ninh tối lại. Bà tỉnh lại nhưng trí nhớ vẫn chỉ dừng lại ở mười sáu năm trước, lúc đó, bà và Hoắc Quan Thần vẫn còn là cặp vợ chồng yêu thương nhau say đắm. Bà yêu ông sâu đậm, mà ông cũng say đắm đáp lại bà.

 

Giống như mới xoay người một cái thì đột nhiên phát hiện người yêu mình say đắm kia chẳng nói chẳng rằng đã quay sang yêu người khác ấy. Sự đả kϊƈɦ đó quá vội vã mà điên cuồng, thật ra, bà vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đón nhận tất cả chuyện này.

 

Tình yêu như nước chảy nhưng trêи cơ thể mỗi người không có một cái công tắc nào có thể tùy ý khống chế dòng chảy của nó được. Bạn không thể bảo nó đến là đến, bảo nó đi là đi.

 

Hai tay Tống Cẩm Ninh nắm chặt chiếc chăn kẻ caro trêи người, trêи mu bàn tay mảnh khảnh cũng nổi đầy gân xanh.

 

Cố Niệm Chi nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay bà rồi kiên định nói: “Bác gái, bác nói cho cháu biết đi, bác còn muốn cứu vãn mọi chuyện hay không? Nếu bác vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân với Thượng tướng Hoắc thì chúng cháu cũng không phải không có biện pháp.”

 

Cô chỉ cần một câu nói của Tống Cẩm Ninh mà thôi. Bà muốn hay là không muốn?

 

Tống Cẩm Ninh nghiền ngẫm thật kĩ câu nói này của Cố Niệm Chi giống đang nhai hàng ngàn cân ô-liu vậy, cảm giác vô cùng phức tạp.

 

“Thiệu Hằng nói với bác rằng, mười năm trước Hoắc Quan Thần ly hôn với bác, sau đó lập tức qua lại với Bạch Cẩn Nghi, việc này có phải sự thật không?”

 

Tống Cẩm Ninh cố gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể, nhưng Cố Niệm Chi vẫn tinh tế cảm nhận được trong đó có sự run rẩy nhè nhẹ.

 

Cô cụp mắt xuống rồi gật đầu, “Là sự thật ạ. Chính miệng Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Gia Lan đều nói vậy. Hơn nữa, Thượng tướng Hoắc cũng rất thân mật với Bạch Cẩn Nghi…”

 

Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, vài giọt lệ lại ứa ra từ khóe mắt, giọng bà đã khàn cả đi: “Vậy được rồi… Bỏ qua đi, để bọn họ đính hôn.”

 

“Thật sao?” Cố Niệm Chi xác nhận lại lần nữa, cô nắm lấy tay Tống Cẩm Ninh, “Bác đã nghĩ kỹ chưa? Những gia đình như nhà họ Hoắc với nhà họ Bạch một khi đã đính hôn thì nhất định sẽ kết hôn. Nếu vậy thì bác và Thượng tướng Hoắc cũng không còn cơ hội để quay về với nhau nữa…”

 

“Không sao cả.” Tống Cẩm Ninh nhắm mắt lại, nói từng câu đứt quãng: “… Không cần nữa. Những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta giống như một vết nứt vĩnh viễn không có cách nào bù đắp được. Nếu người đàn ông của bác không thể cho bác toàn bộ tình cảm, trái tim và con người của họ thì bác thà không cần còn hơn.”

 

Cố Niệm Chi ngẩn người ra một lát rồi mới vui vẻ ôm lấy cánh tay của Tống Cẩm Ninh: “Bác gái, bác gái, câu này của bác hay quá ạ, cháu cũng nghĩ như vậy!”

Bình Luận (0)
Comment