Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 436

Chương 436:

 

Tống Cẩm Ninh hít sâu một hơi, khẽ nhếch môi, đôi mắt như làn nước hồ thu mở ra. Bà nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của Cố Niệm Chi rồi cười một tiếng.

 

“Bác yên tâm, ngày mai cháu sẽ ở lại đây với bác, không đi đâu cả.” Cố Niệm Chi dém lại chăn cho Tống Cẩm Ninh, “Bác có muốn đổi phòng khác không, cái bàn phẫu thuật này nằm khó chịu lắm.”

 

Tống Cẩm Ninh lắc đầu, “Ngày mai bác muốn đến tiệc năm mới của nhà họ Hoắc. Niệm Chi, cháu có thể giúp bác không?”

 

“A? Bác muốn đi ạ? Không phải bác nói muốn buông tay sao?”

 

“Ừ, đúng là bác muốn buông tay, cho nên, ngày mai chờ khi bọn họ kết thúc nghi lễ đính hôn thì bác mới tới.” Khóe miệng Tống Cẩm Ninh nở một nụ cười rất khó hiểu, “Mặc dù bác và Hoắc Quan Thần đã không còn khả năng quay lại nữa, nhưng có những việc phải nói rõ ràng. Bác không thể để cho mình bị mang danh ngoại tình như thế được. Bọn họ không biết xấu hổ nhưng bác thì biết.”

 

Cố Niệm Chi nghe xong liền gật đầu liên tục, cực kì tán thành với suy nghĩ của Tống Cẩm Ninh, “Bác gái, bác gái, nếu bác đã muốn đi thì cháu nhất định sẽ ủng hộ bác. Bây giờ bác cảm thấy sức khỏe thế nào rồi ạ? Để cháu đi hỏi anh Trần xem bác có thể đổi sang chỗ khác dưỡng bệnh không nhé, như vậy thì tối mai mới có sức mà đi chứ.”

 

Tống Cẩm Ninh cảm nhận tình trạng sức khỏe mình một chút. Bà bóp bóp cánh tay, duỗi duỗi chân rồi lẩm bẩm: “… Chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Tuy vẫn còn hơi yếu một chút nhưng bác lại chỉ cảm thấy đói thôi…”

 

Cố Niệm Chi ngây ra.

 

Phụt!

 

Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười thì “nàm thao” giờ?

 

Bác Tống thực sự đáng yêu quá đi mất…

 

Cố Niệm Chi cười híp mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, có lẽ quên đi ký ức của mười sáu năm cũng không phải chuyện gì không tốt. Dù sao cũng đều là mấy chuyện không hay ho gì, không nhớ thì không nhớ thôi.

 

Cô cười đứng dậy đi tìm Trần Liệt để hỏi thăm tình trạng của Tống Cẩm Ninh. Trần Liệt đang ngồi trước máy tính, ngây người xem số liệu vừa phân tích xong.

 

Nhìn thấy Cố Niệm Chi đi tới, anh ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn ló đầu ra khỏi máy tính nói với cô: “Niệm Chi, em đến xem mấy số liệu này… số liệu này… số liệu này…”

 

Anh ta lặp đi lặp lại hai từ số liệu, gương mặt tròn xoe cũng sáng đỏ lên đầy hưng phấn.

 

Cố Niệm Chi tò mò đi ra phía sau Trần Liệt, nhìn vào màn hình hiển thị của máy tính ở trước mặt anh ta.

 

Phần mềm nhỏ dùng để phân tích số liệu mà Trần Liệt nhờ cô làm đó, sau khi nhập số liệu về tình trạng sức khỏe của Tống Cẩm Ninh vào thì bắt đầu tiến hành so sánh với tình trạng cơ thể của một nhóm người bình thường khác.

 

Những số liệu lưu trữ dùng để so sánh này được phân loại theo từng độ tuổi. Mà kết quả kiểm nghiệm dữ liệu của Tống Cẩm Ninh lại gần với kết quả của phụ nữ ba mươi tuổi nhất, có rất nhiều chỉ số còn tốt hơn cả phụ nữ ba mươi tuổi. Điều này không chỉ xét theo tình trạng tâm lý mà còn xét theo cả số liệu về tình trạng cơ thể nữa.

 

Ví dụ như da, mức độ lão hóa của tóc, xương, mức độ khỏe mạnh của nội tạng, những cái này đều có số liệu để tra xét.

 

Cho nên người so với người lại càng tức chết, hàng so với hàng lại chỉ muốn ném đi mà thôi.

 

Sau khi nhìn rõ kết quả của những số liệu này, Cố Niệm Chi kinh ngạc che miệng lại, hít ngược vào một hơi lạnh, “Anh Trần, bác Tống hẳn cũng phải bốn mươi tám tuổi rồi đúng không?”

 

“Đúng vậy.” Giọng Trần Liệt đều đều nói. Anh ta nheo mắt nhìn những số liệu kia: Đây là kỳ tích của sinh mệnh, kỳ tích của sinh mệnh đấy… Không ngờ nó lại xảy ngay trong tay Trần Liệt này….

 

Thời gian của mười sáu năm thực sự bị đóng băng ngay trêи người Tống Cẩm Ninh. Không chỉ là trí nhớ mà còn cả thân thể xác thịt của bà nữa.

 

He he… he he he… he he he he…

 

Cố Niệm Chi không hiểu vì sao Trần Liệt lại phát ra tiếng cười khiến người ta rợn cả tóc gáy như vậy. Cô lườm anh ta một cái rồi khom người xuống, đưa tay cầm lấy con chuột máy tính của Trần Liệt, cười nói: “Anh Trần, những con số này quá nghịch thiên, vẫn nên xóa đi thì hơn….”

 

“Ừ, anh sẽ xóa. Nhưng em cứ để anh xem một lát đã, anh phải dùng cái này để ghi nhớ nó.”

 

Trần Liệt chỉ lên đầu mình.

 

Cố Niệm Chi lắc đầu cạn lời, đứng thẳng người dậy: “Anh Trần, em hỏi anh chút chuyện. Với tình hình sức khỏe của bác Tống thì bao giờ mới xuống khỏi giường được? Bác ấy cứ nằm mãi trêи ghế phẫu thuật trong phòng mổ như thế cũng không tốt đúng không? Có thể để bác ấy chuyển sang phòng ngủ không?”

 

Trần Liệt nói như đang ngủ mơ: “Không sao cả. Đừng nói là xuống giường đi lại, cho dù đến phòng tập gym cũng chẳng có vấn đề gì cả… Ai chà chà, tuổi tác đã bốn mươi tám mà cơ thể mới chỉ ba mươi tuổi, trí nhớ ba mươi hai tuổi, thật sự quá hoàn mỹ…

 

Với làn da không tì vết, đường nét khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta nói không nên lời, lại còn thân hình yêu kiều gợi cảm của Tống Cẩm Ninh đó, nếu đứng cạnh Hoắc Thiệu Hằng mà nói là chị gái của anh ấy thì chẳng có ai không tin. Ai mà tin được rằng đó lại là mẹ ruột của anh ấy chứ?

Bình Luận (0)
Comment