Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 466

Chương 466:

 

Từ khi cô mười hai tuổi được Hoắc Thiệu Hằng cứu ra, cho đến bây giờ mười tám tuổi, mỗi đêm giao thừa, bọn họ đều ở cùng với nhau.

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái, trong mắt như thoáng có nụ cười, “Còn có… một phút nữa chính là chuông mừng năm mới rồi.”

 

“A?! Không phải chứ! Sao thời gian lại nhanh thế được?!” Cố Niệm Chi kêu thảm một tiếng, dùng tay che kín mặt mình.

 

Mất mặt quá!

 

Thật sự là quá mất mặt!

 

Cũng có nghĩa là, cô hao phí biết bao tâm cơ cũng chỉ giữ Hoắc Thiệu Hằng thêm được một phút thôi à!

 

Nếu như Yêu Cơ biết cô chỉ có một chút bản lĩnh này, chắc chắn sẽ cười tới rụng răng mất.

 

Thấy dáng vẻ e thẹn mất mặt của Cố Niệm Chi, Hoắc Thiệu Hằng chỉ cười nhạt một tiếng, lấy điện thoại của Cố Niệm Chi từ dưới gối ra, mở trang web video lên, tìm chương trình trực tiếp tiếng chuông mừng năm mới.

 

“Ngồi dậy, cùng nhau nghe chuông giao thừa nào.”

 

Anh quay người ngồi dựa vào giường, bế Cố Niệm Chi đang quấn chăn lông ngỗng lên, ôm vào trong lòng mình.

 

Cố Niệm Chi nhìn vào điện thoại trong tay anh, cùng anh chờ đợi tiếng chuông mừng năm mới reo vang.

 

Trên màn hình điện thoại di động, một tòa nhà cao được trang trí bằng những chiếc đèn đủ mọi màu sắc, một quả bóng to lớn treo ở trên đỉnh cao vút.

 

Một phút cuối cùng, trong video vang lên tiếng nhạc, tất cả mọi người đều đang hoan hô, quả bóng to lớn kia chậm rãi hạ xuống trong tiếng đếm ngược của mọi người.

 

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!”

 

“Chúc mừng năm mới!”

 

“Năm mới đến rồi!”

 

“Chúc mừng năm mới mọi người!”

 

Những người đang đếm ngược trong video bộc phát ra những tiếng reo hò kinh thiên động địa, tiếng hoan hô chúc mừng vang lên bốn phía.

 

Mọi người ôm chầm lấy bạn bè và người thân của mình, còn có những đôi yêu nhau bắt đầu hôn nhau lúc bắt đầu đếm ngược, mãi cho đến khi kết thúc, như thế bọn họ có thể nói là, nụ hôn của bọn họ kéo dài đến một năm…

 

Cố Niệm Chi hâm mộ nhìn đám đông đang vô cùng náo nhiệt trên điện thoại, không nhịn được quay đầu sẵng giọng nói, “… Hoắc thiếu, anh xem người ta…”

 

Hoắc Thiệu Hằng đột ngột cúi đầu xuống, dùng môi của mình chặn miệng của cô lại, tiện tay tắt điện thoại đi, ném xuống đất.

 

Anh ôm cả chăn lẫn cô vào trong lòng, hôn xuống thật sâu, hết mút đến liếm, lợi hại hơn mấy trò nghịch ngợm nho nhỏ của Cố Niệm Chi nhiều.

 

Quả nhiên Cố Niệm Chi không chống đỡ được, kích động đến quên cả hô hấp.

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa hung hăng hôn mấy lần, ngấu nghiến môi Cố Niệm Chi đến mức cô rối lung tung beng cả lên mới buông cô ra, giọng nói của anh trầm thấp mang theo sự nhẫn nại, kiềm nén, khàn giọng nói, “… Chúc mừng năm mới.”

 

“Chúc… chúc mừng năm mới…”

 

Đôi mắt Cố Niệm Chi đờ đẫn, cô bị hôn tới choáng váng đầu óc, cảm thấy trong đầu thiếu dưỡng khí trầm trọng, cuối cùng rúc vào trong chiếc gối lông vũ, chẳng quan tâm được tới cái gì nữa… ngủ thiếp đi.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng bên giường, khi chắc chắn cô đã ngủ mới rời đi.

 

Trước khi đi, anh còn nhặt điện thoại của Cố Niệm Chi trên đất lên, cầm trong tay, ra khỏi phòng ngủ của cô. Khi ra tới hành lang, anh tiện tay đóng cửa lại, điện thoại của Cố Niệm Chi bỗng vang lên.

 

Lúc nãy vừa qua mười hai giờ đêm, lúc Cố Niệm Chi quay đầu nói chuyện với anh, Hoắc Thiệu Hằng thoáng thấy trên điện thoại của Cố Niệm Chi hiện lên tin nhắn của “Giáo sư Hà”, anh tiện tay tắt điện thoại đi, không để cho Cố Niệm Chi thấy.

 

Bây giờ lại nghe thấy tiếng chuông vang lên, anh cúi đầu xuống nhìn, vẫn là điện thoại của Hà Chi Sơ gọi tới.

 

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghe điện thoại.

 

“Niệm Chi, chúc mừng năm mới.”

Bình Luận (0)
Comment