Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 467

Chương 467:

 

Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói thanh thoát, lạnh lùng của Hà Chi Sơ, mang theo vẻ vui mừng không thể coi thường được.

 

Thật sự là quá khó khăn, cuối cùng anh ta cũng gọi được cho Cố Niệm Chi rồi.

 

“Giáo sư Hà, chúc mừng năm mới. Niệm Chi vừa ngủ mất rồi, anh có chuyện gì gấp không?”

 

Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng vang lên bên tai Hà Chi Sơ.

 

Sắc mặt Hà Chi Sơ biến đổi hẳn, không nói hai lời ném luôn điện thoại của mình xuống đất đánh bốp một tiếng. Đáng thương cho chiếc điện thoại kia đã tan thành từng mảnh, hỏng hoàn toàn.

 

Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng động cực lớn, khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi nhếch lên, nhìn xuống mới thấy cuộc điện thoại từ “Giáo sư Hà” đã tắt.

 

Anh tắt điện thoại của Cố Niệm Chi đi, nói vào trong tai nghe Bluetooth với nhân viên trực ở bên kia, “Kiểm tra xong những tin nhắn trong điện thoại Cố Niệm Chi chưa? Có thể gửi lại cho cô ấy được rồi.”

 

Điện thoại của Cố Niệm Chi vẫn luôn ở trong trạng thái được giám sát nghiêm ngặt bởi Cục tác chiến đặc biệt, trừ khi cô gọi vào đường dây riêng của Hoắc Thiệu Hằng thì mới không bị ghi âm.

 

Nếu là điện thoại khác, kể cả là cô gọi đi, hay người khác gọi tới, tất cả đều bị ghi âm lưu trữ lại.

 

Lúc trước tin nhắn của Hà Chi Sơ gửi tới cho cô, đương nhiên cũng trong tình trạng “xét duyệt”, hơn nữa Hoắc Thiệu Hằng còn cố ý “xét duyệt” nhiều hơn mấy ngày.

 

Cố Niệm Chi cũng luôn biết điện thoại của mình và toàn bộ các tài khoản xã hội, thẻ ngân hàng hay tin tức điện tử đều trong sự giám sát của Cục tác chiến đặc biệt.

 

Trước kia cô là trẻ vị thành niên, làm thế là để bảo vệ cô. Hiện giờ cô đã trưởng thành, Hoắc Thiệu Hằng không biết liệu cô có phản kháng với kiểu giám sát mọi lúc, mọi nơi thế này không nữa.

 

Nhưng mà anh đã quen với việc không suy nghĩ đến những vấn đề mang tính giả thiết, cho nên trước khi Cố Niệm Chi thực sự “phản kháng”, anh sẽ không nghĩ tới vấn đề này.

 

***

 

“Giáo sư Hà? Giáo sư Hà? Anh không sao chứ?”

 

Ôn Thủ Ức ở ngoài cửa nghe thấy trong phòng làm việc vang lên tiếng động lớn, giật mình hoảng hốt vội vàng chạy tới gõ cửa phòng làm việc, không dám tiến vào.

 

Phòng làm việc của Hà Chi Sơ cũng không đóng cửa, chỉ khép hờ mà thôi.

 

Ôn Thủ Ức thận trọng nhìn theo khe hở ở cửa, thấy trêи sàn phòng làm việc vô cùng hỗn loạn.

 

Ngoại trừ chiếc điện thoại đã tan nát, còn có mấy chén trà, cái chặn giấy bằng mặc ngọc, giá để bút bằng thanh ngọc và cả một cái laptop Apple cũng bị nện cho vỡ nát.

 

Hiện giờ trêи mặt bàn trước mặt anh ta trống rỗng, không còn bất cứ thứ gì. Trừ điện thoại và máy tính ra, những thứ khác đều là đồ cổ.

 

Chén trà Kỳ Lân Vọng Nguyệt bằng sứ Thanh Hoa, chặn giấy bằng mặc ngọc thời Đường và cả giá gác bút thời Đại Tống, cứ như vậy bị anh ta gạt thẳng xuống sàn nhà bằng gỗ.

 

Ba thứ này, mỗi thứ đều có giá hơn trăm triệu, có thể mua được mấy khu nhà cao cấp ở Đế đô, vậy mà bị anh ta ném vỡ nát không đau lòng chút nào.

 

Khóe miệng Ôn Thủ Ức giật run lên, kể cả trong nhà còn nhiều những thứ này đi chăng nữa, cũng làm sao có thể đập loạn lên như rác rưởi thế được chứ…

 

Hà Chi Sơ hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng khống chế lại được cảm xúc của mình.

 

Anh ta ngồi dựa vào ghế massage sau bàn đọc sách, nhắm mắt lại, gương mặt lạnh lùng xanh mét lại.

 

“… Niệm Chi ngủ rồi… Niệm Chi ngủ rồi…”

 

Đêm hôm khuya khoắt, một người đàn ông nhấc điện thoại của Cố Niệm Chi, nói với anh ta rằng, “Niệm Chi ngủ rồi” ư…

 

Mặc dù biết có lẽ chuyện không phải như anh ta nghĩ, nhưng Hà Chi Sơ vẫn không thể nào khống chế được cơn giận dữ của mình.

 

Nó giống như… một thứ vốn thuộc về mình, nhưng kết quả lại đột nhiên phát hiện ra không còn thuộc về mình nữa, không chỉ có vậy, dù mình chỉ muốn nhìn thêm một chút nữa thôi cũng trở thành hy vọng xa vời.

 

Tại sao có thể như vậy chứ?!

 

Hà Chi Sơ cảm thấy đầu mình càng đau đớn hơn. Anh ta đưa tay lên day huyệt thái dương, nhưng sự đau đớn đó không hề dịu bớt, ngược lại còn như gai nhọn đâm chọc tứ tung trong đầu anh ta.

 

“Giáo sư Hà? Giáo sư Hà?” Nhìn thấy thần sắc của Hà Chi Sơ, Ôn Thủ Ức cũng lập tức biến sắc, “Giáo sư Hà? Anh lại nhức đầu sao? Tôi có thể xoa bóp giúp anh …”

 

Hà Chi Sơ uể oải không còn chút sức lực nào, nói, “Vào đi.”

Bình Luận (0)
Comment