Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 628

Chương 628:

 

Bàn tay của anh vòng quanh hông cô, cô hoàn toàn không thể động đậy được, muốn chạy cũng không được.

 

“Quyến rũ xong liền muốn chạy sao?” Hoắc Thiệu Hằng cười như không cười nhìn cô, “Lá gan của em cũng không nhỏ đâu nhỉ?”

 

Anh xích lại gần cô nói, hơi thở cực nóng quanh quẩn bên tai cô. Anh không hề nói lời ngon ngọt gì, nhưng giọng điệu lại thân mật, nỉ non như đôi tình nhân.

 

Cố Niệm Chi run rẩy đến sắp ngất xỉu, hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô không thể tin được đây là sự thật…

 

“Hoắc thiếu, chẳng phải anh nói em quyến rũ được anh thì anh mới là của em sao? Vậy hôm nay như thế này, cũng chứng tỏ rằng quyến rũ được anh rồi sao?”

 

Cố Niệm Chi duỗi ngón tay ra chọc chọc vào ngực Hoắc Thiệu Hằng. Cảm giác chọc vào cơ bắp săn chắc ở ngực anh cũng không tệ lắm.

 

“Anh có nói thế sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía một chút như không có chuyện gì. Cũng may, trước mặt quán cà phê này có không ít cây cối chắn đi tầm mắt mọi người nên người thấy được không nhiều.

 

Anh ôm Cố Niệm Chi đứng lên, “Còn muốn mua đồ nữa không?”

 

“Đương nhiên rồi, chúng ta còn chưa mua xong mà. Nhưng mà không phải ở chỗ này, chúng ta tới quảng trường Trại Ngang đi.”

 

Tâm trạng của Cố Niệm Chi rất tốt, nắm chặt tay Hoắc Thiệu Hằng, không chịu buông ra.

 

Hai người như một đôi tình nhân, mười ngón tay đan chặt vào nhau, rời khỏi khu mua sắm ở thành Nam Đế đô.

 

Đi vào bãi đỗ xe, Hoắc Thiệu Hằng đặt những thứ mua được hôm nay ra sau cốp xe, sau đó lái xe đưa Cố Niệm Chi tới quảng trường Trại Ngang mua đồ.

 

Trong tai nghe không còn âm thanh xẹt xẹt quen thuộc, Hoắc Thiệu Hằng đại khái cũng biết Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đã bị kϊƈɦ thích khá nặng nề, cũng không định an ủi bọn họ hay giải thích gì cả.

 

Nhưng anh không giải thích, cũng chưa chắc Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng sẽ không hỏi.

 

Lúc này, Âm Thế Hùng cũng đã lên xe, đang kϊƈɦ động buôn dưa lê với Triệu Lương Trạch qua tai nghe.

 

“Đại Hùng, cậu còn thấy được gì nữa?!” Triệu Lương Trạch truy vấn qua điện thoại, “Vừa rồi tôi đã ngắt toàn bộ kết nối, không lưu lại bất cứ ghi chép gì vì Hoắc thiếu rồi, tôi dễ dàng lắm sao?!”

 

“Còn có thể trông thấy gì nữa?” Âm Thế Hùng nói bằng giọng quái gở: “Chẳng phải chính là anh anh em em tình tình cảm cảm đó sao? Niệm Chi còn hôn lên miệng Hoắc thiếu một cái nữa ấy, chậc chậc, con bé này thật là… gan to bằng trời.”

 

Triệu Lương Trạch chỉ biết đứng hình.

 

Mẹ nó!

 

Anh ta lỗ to rồi!

 

Mẹ nó, biết trước thế này thì chờ muộn thêm chút nữa mới ngắt kết nối!

 

“Thật sao? Là Niệm Chi hôn Hoắc thiếu, hay là Hoắc thiếu hôn Niệm Chi?”

 

“Đương nhiên là Niệm Chi hôn Hoắc thiếu.” Âm Thế Hùng nhớ rõ ràng, giây phút đó thậm chí không thể gọi là Cố Niệm Chi hôn được, chỉ như một cái chạm lướt qua môi Hoắc Thiệu Hằng mà thôi.

 

Đáng tiếc là từ góc nhìn của anh ta, anh ta không có cách nào thấy rõ được là Cố Niệm Chi có hôn tới nơi hay không.

 

Dù sao thì anh ta vẫn rất tin tưởng vào thân thủ của Hoắc Thiệu Hằng. Kể cả khoảng cách có gần như thế, nếu như Hoắc thiếu không muốn để cho Cố Niệm Chi hôn, cho dù Cố Niệm Chi có nằm sấp trêи người anh ấy thì cũng sẽ không hôn được.

 

Bản thân Âm Thế Hùng cũng đã có năng lực như vậy rồi, Hoắc Thiệu Hằng còn nhanh hơn, mạnh hơn anh ta nhiều.

 

“Hả? Thật sự là Niệm Chi hôn Hoắc thiếu sao?” Trái tim Triệu Lương Trạch trầm xuống, nhớ tới ngày đó nhìn thấy vẻ mặt của Cố Niệm Chi ở phòng thẩm vấn. Cái cảm xúc kia… là tình cảm sâu nặng rồi còn gì nữa…

 

Nhưng người như Hoắc thiếu, với tuổi đời và kinh nghiệm của anh, một cô bé mới mười tám tuổi như Cố Niệm Chi có thể khống chế sao?

 

Mà cô còn luôn sùng bái Hoắc thiếu như thần linh nữa chứ.

 

Vả lại, tình cảm của cô dành cho Hoắc Thiệu Hằng, thật sự là tình yêu sao?

Bình Luận (0)
Comment