Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 629

Chương 629:

 

Triệu Lương Trạch nghĩ sâu và xa hơn Âm Thế Hùng nhiều.

 

Lui một vạn bước mà nói, kể cả Cố Niệm Chi có thật sự yêu Hoắc Thiệu Hằng đi chăng nữa, nhưng chỉ riêng việc xác minh lý lịch chính trị cô đã không thể thông qua được rồi!

 

Hai người này căn bản không có khả năng tiến tới với nhau, vì sao còn muốn lãng phí thời gian thế?

 

Càng quan trọng hơn là, người của Bộ Quốc phòng đều biết Hoắc Thiệu Hằng là người giám hộ của Cố Niệm Chi, hiện tại nếu hai người mà yêu nhau, vậy thì Hoắc thiếu… chắc chắn sẽ có thêm một vết nhơ trong lý lịch…

 

Tâm trạng Triệu Lương Trạch rất bực bội. Đã lâu rồi anh ta không hút thuốc lá, cuối cùng cũng ra ngoài bãi đất trống, châm điếu thuốc rồi hút sâu một hơi.

 

Âm Thế Hùng vẫn còn đang nói chuyện với anh ta trong tai nghe, “Tiểu Trạch, cậu nghĩ hai người này yêu nhau từ lúc nào? Hai tên thư ký đời sống chúng ta quả thật là quá tắc trách ấy, thế mà hoàn toàn không biết gì về đời sống tình cảm của Thủ trưởng cả.”

 

Triệu Lương Trạch phun ra một làn khói, anh ta gật mạnh đầu, nói: “Đúng, chúng ta quá chậm chạp, ngốc nghếch, cho nên Hoắc thiếu mới dùng biện pháp này công khai với chúng ta, nếu không thì không biết hai người chúng ta còn hồ đồ tới lúc nào nữa.”

 

“Hả? Cậu nói Hoắc thiếu cố ý sao?!” Âm Thế Hùng hoảng sợ, “Thế… thế… thế tức là Hoắc thiếu biết chúng ta đang nhìn trộm mà vẫn để Cố Niệm Chi hôn mình sao?!”

 

“Có phải cậu bị đần không đấy?!” Triệu Lương Trạch đút một tay trong túi quần, hung hăng hút mạnh một hơi thuốc, “Hoắc thiếu không làm gì cả! Là Niệm Chi chủ động! Cậu phải nhớ kĩ, là Niệm Chi chủ động!”

 

Âm Thế Hùng ngẩn ngơ khởi động ô tô, sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, anh ta mới hỏi Triệu Lương Trạch, “… Cậu có ý gì? Ai chủ động rất quan trọng sao?”

 

“Đương nhiên là quan trọng.” Tâm trạng Triệu Lương Trạch càng không tốt hơn, nhưng anh ta không thể không suy nghĩ cho Hoắc Thiệu Hằng, “Nhất định phải là Niệm Chi chủ động! Cậu thật ngu ngốc!”

 

Nếu như là Hoắc Thiệu Hằng chủ động, vậy thì anh ấy sẽ không thể nào tiếp tục tồn tại trong Bộ Quốc phòng nữa, đời này cũng sẽ không có bất cứ hy vọng thăng chức nào nữa.

 

Âm Thế Hùng chợt hiểu ra, sắc mặt cũng rất khó coi, im lặng hồi lâu mới sa sầm mặt hỏi, “Bây giờ hai người họ đang đi đâu?”

 

Triệu Lương Trạch ném đót thuốc đi, trở lại phòng điều hành trung tâm, một lần nữa kết nối với kính mát của Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng cũng cảm giác được tiếng động nhỏ bé trong tai nghe lại khôi phục, nhưng anh không nói gì, không hề thay đổi nét mặt tiếp tục lái xe đi tới.

 

Cố Niệm Chi tựa vào vai anh, dính chặt không chịu buông ra. Anh cũng chiều theo ý cô, đừng nói là dùng một tay lái xe, cho dù không dùng tay, anh cũng vẫn lái xe được…

 

Triệu Lương Trạch tìm được vị trí, thông báo cho Âm Thế Hùng, “Hiện tại, xe của hai người họ đang đi về phía quảng trường Trại Ngang.”

 

“Đã biết.” Âm Thế Hùng mở hệ thống dẫn đường, đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng, vừa đi vừa nói chuyện với Triệu Lương Trạch, “Tiểu Trạch, tôi thấy sau chuyện này, chúng ta nên nghĩ cách dập tan cái suy nghĩ ngốc nghếch của Cố Niệm Chi đi.”

 

Triệu Lương Trạch buồn bực nói, “Cậu cũng cho rằng Hoắc thiếu và Niệm Chi không xứng sao?”

 

“Ngoại hình thì cũng xứng, nam đẹp trai nữ xinh gái, nhưng tuổi tác thật sự không xứng, căn bản chính là người của hai thế hệ.” Hiện giờ, bất kể là tình cảm hay lý trí, Âm Thế Hùng đều hoàn toàn không thể tiếp nhận chuyện hai người này yêu nhau, “Nhưng mà việc Niệm Chi nảy sinh tình cảm với Hoắc thiếu, tôi cũng có thể hiểu, có thể thông cảm, không trách em ấy được. Hoắc thiếu là một người đàn ông tốt như thế cơ mà. Không biết có bao nhiêu cô gái ngấp nghé anh ấy, nhưng anh ấy lại chỉ đối xử tốt với mình Niệm Chi. Một cô gái mới lớn như Niệm Chi sao có thể chống cự lại được một người sành sỏi như Hoắc thiếu chứ?”

 

“Ừm, tôi cũng nghĩ thế.” Cuối cùng Triệu Lương Trạch cũng nhất trí được với Âm Thế Hùng, “Cậu có còn nhớ lần chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ ở Nhật Bản với Hoắc thiếu không, Hoắc thiếu nói anh ấy đã từ bỏ đời trai rồi?”

 

“Đi Nhật Bản năm ngoái sao? A! Tôi nhớ ra rồi!” Âm Thế Hùng giật mình nhớ ra, vỗ mạnh vào tay lái, “Như thế đúng là Hoắc thiếu thật sự không có cách nào, dù sao thì anh ấy cũng đã có bạn gái, sẽ không tiếp tục thông đồng với Niệm Chi được? Đúng không?”

 

Triệu Lương Trạch thở dài, nói từng câu từng chữ một, “Cậu nhớ cho kĩ, Hoắc thiếu không thông đồng với Cố Niệm Chi. Là Niệm Chi bám chặt lấy anh ấy. Anh ấy không biết làm thế nào từ chối em ấy, cho nên mới cố ý công khai trước mặt công chúng để chúng ta nghĩ biện pháp giúp đỡ.”

 

“A? Như vậy cũng được sao?” Âm Thế Hùng sờ gáy mình, “Anh ấy không thể nói thẳng với chúng ta à?”

 

“Sao hôm nay cậu ngu ngốc hơn bình thường thế!” Triệu Lương Trạch cũng không nhịn được nữa, đập bàn máy tính hét lên một câu, “Mấy chuyện này thì nói thẳng kiểu gì hả?! Muốn Niệm Chi thành người thế nào? Tôi cảnh cáo cậu, cậu mà cứ ngốc như thế, chuyện này cậu đừng có mà nhúng tay vào nữa, để tôi nghĩ cách.”

 

“Phì! Cậu mới là ngu hơn bình thường ấy!” Âm Thế Hùng không chịu yếu thế, xì một tiếng đầy khinh miệt, “Chính mấy chuyện vớ vẩn của mình cậu còn không rõ, vậy mà còn muốn nhúng tay vào chuyện của Hoắc thiếu với Niệm Chi sao?! Tôi khuyên cậu nên kiềm chế một chút, không lại lộ liễu quá đấy!”

Bình Luận (0)
Comment