Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 665

Chương 665:

 

Cả đời ông ta làm quân nhân, cũng đã đánh qua không ít trận chiến, luôn là Tướng quân thường thắng trêи chiến trường, giờ cuối đời lại gặp phải chuyện khó giữ được thể diện như thế này.

 

Nếu như ông ta không còn là Thượng tướng nữa, ông ta không thể ở lại căn nhà của Bộ Quốc phòng, cũng sẽ không còn có nhiều lính công vụ và thư ký đời sống như cũ, ngày lễ ngày Tết sẽ không còn nhiều người tới thăm ông ta, những cuộc họp cấp cao của Đế quốc, ông ta cũng không còn cơ hội tham gia.

 

Đãi ngộ của ông ta, chắc chắn sẽ rơi xuống nghìn trượng. Tất cả những chuyện này, ông ta thật sự muốn tiếp nhận hay sao?

 

Ông cụ Hoắc không nhịn được mà nhìn sang chương Phong. chương Phong cụp hẳn mắt xuống, càng nghĩ tới nhiều chuyện hơn so với ông cụ Hoắc.

 

Đầu tiên là tài sản Tạ Tư Nghiên để lại.

 

Mặc dù nói đó là của hồi môn của bà ấy, nhưng chương Phong vẫn cho rằng bọn họ không ký kết hợp đồng trước hôn nhân, cho nên tất cả tài sản Tạ Tư Nghiên để lại vẫn sẽ có một nửa là của ông cụ Hoắc. Một nửa còn lại, sẽ được chia cho Hoắc Quan Nguyên, Hoắc Quan Thần, Hoắc Thiệu Hằng thật ra chỉ có thể có được phần thừa kế từ Hoắc Quan Thần mà thôi.

 

Kết quả là không biết thế nào, Hoắc Thiệu Hằng lại là người thừa kế hầu hết phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại. Thằng ranh đó được ăn thịt, nhưng người khác còn không có canh mà uống.

 

Đến lượt con trai với cháu trai mình, cũng chỉ còn có thể ăn cơm thừa uống rượu cặn mà thôi.

 

Đều là con trai và cháu trai của Hoắc Học Nông cả, dựa vào cái gì chứ?

 

Nhưng nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, chương Phong nhận ra mình thật sự bị rơi vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan.

 

Nếu như bà ta không kết hôn với ông cụ Hoắc, bà ta sẽ không có cách nào dựa theo quy định của Luật Hôn nhân để có quyền thừa kế một phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại.

 

Nhưng nếu như bà ta kết hôn, di chúc của Tạ Tư Nghiên lại ghi rõ ràng ông cụ Hoắc sẽ không có phần nữa, bà ta vẫn sẽ không thể nào thừa kế được một phần tài sản Tạ Tư Nghiên để lại kia.

 

Di chúc thế này, là do con người lập ra sao? Thật sự không có vấn đề sao?!

 

Trong khoảnh khắc này, chương Phong lập tức tự suy đoán: Khi lập di chúc, Tạ Tư Nghiên đã bệnh rất nặng, ý thức không tỉnh táo. Cho nên, hẳn là di chúc của bà đã bị người khác thao túng, hoàn toàn không có giá trị pháp lý.

 

Chuyện di chúc thì dễ xử lý, nhưng nếu chuyện của bà và con trai riêng của ông cụ Hoắc bị vỡ lở ra, liệu Bộ Quốc phòng có làm khó họ thật không?

 

Ông cụ Hoắc đã nghỉ hưu rồi, mối quan hệ giữa ông và các quan chức cấp cao của Bộ Quốc phòng, Quốc hội và Nội các đều khá tốt.

 

Con trai thứ hai của ông cụ là Hoắc Quan Thần cũng là Thượng tướng, còn là Chủ nhiệm chính trị Bộ Quốc phòng, liệu ông ta có cho phép Bộ Quốc phòng điều tra bố ruột của mình không?

 

E là không đâu…

 

Còn Hoắc Thiệu Hằng, cậu ta chỉ mới là Thiếu tướng, liệu có chịu để tiếng xấu của ông nội làm ảnh hưởng đến đường thăng tiến sau này không?

 

Chắc chắn lại càng không…

 

Cho nên, nói đi nói lại thì đều chỉ uy hϊế͙p͙, hù doạ họ, để họ tự biết khó mà lùi, như thế người nhà họ Hoắc cũng sẽ được lợi.

 

Sao có thể để cho bọn họ được như ý được?

 

Cả đời chỉ đi theo một người đàn ông là ông cụ Hoắc, bà ta thật sự đã yêu ông cụ cả đời. Chẳng lẽ như vậy rồi mà bà vẫn không đủ tư cách chia sẻ những gì ông có hay sao?

 

Vậy thì cứ thử chờ xem đi!

 

Chương Phong nắm chặt cánh tay của ông cụ Hoắc, dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Ông Hoắc, chỉ cần nhà ta có thể danh chính ngôn thuận đoàn tụ thì tôi không quan tâm đến những thứ hư danh đó. Kể cả có bắt tôi phải xuất ngũ, tước quân hàm của tôi, tôi cũng chấp nhận hết.”

 

Nhưng ông cụ Hoắc lại do dự.

 

Ông cụ không để tâm đến tài sản của Tạ Tư Nghiên, nhưng không thể không để tâm đến địa vị và quân hàm của mình.

 

Cái giá phải trả để ở bên chương Phong hình như quá lớn.

 

Thấy ông cụ do dự, Hoắc Quan Thần vội nhân cơ hội bước lên hoà giải: “Được rồi, Thiệu Hằng, bố à, mỗi người lùi một bước đi. Bố không tái hôn, Thiệu Hằng cũng đừng làm lớn chuyện ra ngoài nữa.”

 

“Ông nội có tái hôn hay không, con là phận cháu, hoàn toàn không có quyền can dự.” Hoắc Thiệu Hằng cười nhẹ, “Nhưng Y tá trưởng chương chắc chắn sẽ phải xuất ngũ, điều này tuyệt đối không thể thay đổi được.”

 

Nếu chương Phong xuất ngũ, lại không kết hôn với ông cụ Hoắc, bà ta càng không có lý do gì để ở nhà họ Hoắc.

Bình Luận (0)
Comment