Chương 666:
“Thiệu Hằng, con phải hiểu cho ông nội. Ông con lớn tuổi rồi, bố con mình lại không hay ở nhà, ông muốn tìm người nói chuyện cũng không có. May mà có người nhà họ chương bầu bạn với ông.”
Hoắc Quan Thần thở dài, thử thuyết phục Hoắc Thiệu Hằng.
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng nhất định không chịu để người nhà họ chương ở trong nhà họ Hoắc, không hề nhượng bộ: “Bố ạ, nếu ông nội muốn có người bầu bạn, thậm chí tái hôn, con đều không phản đối. Con đã nói rồi, có thể tìm người khác, nhưng bà ta thì không được.”
“Thiệu Hằng, lời này của cậu rõ ràng nhằm vào mẹ tôi!”
Chương Bảo Thần không nhịn được nữa, lên tiếng bảo vệ chương Phong.
“Đúng, tôi nhằm vào mẹ của chú đấy.” Hoắc Thiệu Hằng trả lời dứt khoát, “Kẻ trộm vặt trộm đồ còn bị phạt, nữa là dòm ngó chồng của người khác? Bà ta phải trả giá cho những gì bà ta đã làm.”
“Bà ấy đã làm gì chứ? Bà ấy chỉ là một phụ nữ yếu đuối! Có thể…”
Chương Bảo Thần buột miệng kêu lên.
Hoắc Thiệu Hằng sa sầm nét mặt: “Im miệng! Ý ông là mẹ ông bị cưỡng bức à? Có phải ý ông là như vậy không?”
Không thừa nhận mình chủ động dụ dỗ, vậy tức là hơn bốn mươi năm trước bà ta bị ông cụ Hoắc cưỡng bức ư?
Ông cụ Hoắc cũng biến sắc mặt, đây không phải lời ám chỉ bình thường. Ông cụ ngẩng đầu nhìn chương Phong, lạnh lùng hỏi: “Bà nói với con trai bà là năm đó tôi cưỡng bức bà phải không?”
Từ “con trai tôi” đã biến thành “con trai bà”, rõ ràng tâm trạng của ông cụ Hoắc đã thay đổi.
“Không… Không… Không có… Tôi không nói…” chương Phong khổ không lời nào tả xiết, lại bối rối vô cùng, cuống lên liền tát cho con trai mình một cái, mắng: “Con nói vớ vẩn gì thế?! Năm đó mẹ và bố con là hai bên tâm đầu ý hợp mới có con!”
“Bà đừng có tự khen nữa.” Hoắc Thiệu Hằng hờ hững lấy một đồng tiền vàng từ trong túi quần ra, chơi đùa giữa các ngón tay, quay sang hỏi ông cụ Hoắc: “Ông nội đã tâm đầu ý hợp với bà ta sớm thế sao? Rõ ràng ông nói là sau khi bà nội qua đời mới bắt đầu mà.”
Ông cụ Hoắc tức giận nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
“Được! Được lắm! Thiệu Hằng, mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, dám sỉ nhục ngay cả ông nội mày! … Tao không làm Thượng tướng nữa! Đi! Chúng ta đi thôi! Về nhà! Không đón Giao thừa ở đây nữa!”
Ông cụ Hoắc không biết xử lý thế nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Hoắc Thiệu Hằng cũng trở mặt hoàn toàn: “Được, các người có thể đi, nhưng không thể về nhà họ Hoắc nữa đâu.”
“Không thể à?! Đêm Giao thừa rồi mày còn bắt họ ở đâu?! Thiệu Hằng, mày làm người đừng có tuyệt tình quá! Mày muốn đuổi cùng giết tận nhà người ta à?!”
Ông cụ Hoắc cảm thấy mình sắp tức đến mức tăng huyết áp rồi.
“Đuổi cùng giết tận sao? Làm thế đâu có được chứ.” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nhìn chương Phong và chương Bảo Thần, lạnh nhạt nói: “Ba căn hộ phức hợp số 214, 216 và 218 ở khu B toà nhà Xuân Huy, quận Triều Dương khu Tam Hoàn, mỗi căn diện tích 200m2, đều đứng tên bà chương Phong. Bốn căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách số 1043, 1054, 1089, 2067 ở khu C chung cư Bảo Long quận Tri Xuân ở khu Tứ Hoàn, mỗi căn diện tích 150m2, đều đứng tên chương Bảo Thần. Ông nội, những cái khác cháu không nói nữa, cháu chỉ nói riêng bảy căn hộ ở Đế đô thôi.”
Trêи gương mặt người nhà họ chương lập tức hiện vẻ kinh sợ.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại nắm vững số bất động sản đứng tên họ như lòng bàn tay.
“Ôi tốt quá, tốt quá, thế là không lo họ phải ngủ bờ ngủ bụi rồi.” Cố Niệm Chi cười khẽ, lại nói: “Tính theo giá nhà ở Đế đô thì các người là tỉ phú còn gì nữa. Quả là đáng khâm phục, làm y tá giàu nhanh thật ấy. Tôi làm luật sư cả đời còn không biết có đủ tiền mua một căn không đây.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu tán đồng, đưa tay xoa đầu Cố Niệm Chi: “Em còn cách xa lắm, làm sao so được với người có đường làm giàu?”
“Làm y tá lương cao thế cơ à? Hoắc thiếu, em làm y tá cho anh có được không?” Cố Niệm Chi quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng cười, “Một tháng kiếm được bao nhiêu ạ?”
Triệu Lương Trạch bật cười nói: “Y tá một tháng được mấy nghìn tệ, y tá trưởng thì chắc được tầm mười nghìn. Nhưng kể cả lương tháng trêи mười nghìn đi chăng nữa, bảy căn nhà kia mỗi căn giá đều cả một triệu tệ. Em thử nghĩ xem, Y tá trưởng chương phải làm y tá mấy đời mới kiếm được từng ấy nhà…”
“Đừng có ngậm máu phun người!” chương Bảo Thần hơi chột dạ, “Giá nhà trước đây không cao như thế thì sao chúng tôi lại không mua được?”
Tiền Thạch Huệ cũng vội nói: “Nhà mẹ tôi có tiền, mấy căn nhà đó đều do nhà mẹ tôi mua!”
“Nhà mẹ bà có tiền, mua nhà lại để mẹ chồng và chồng bà đứng tên à? Ha ha, nhà mẹ bà đang rửa tiền bẩn à?”