Chương 679:
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nhàn nhạt, hỏi: “Tướng Quý thích cô Từ đến vậy sao? Cô ta thật sự không phải họ hàng của Thủ trưởng chứ ạ?”
“Tất nhiên là không rồi, cậu nghĩ xem nếu tôi mà có con gái thì tôi còn làm mối cho người khác à? Tôi mà có con gái thì tôi gả nó cho cậu từ mấy năm trước rồi!” Thượng tướng Quý rất thích Hoắc Thiệu Hằng, chỉ tiếc mình lại có hai thằng con trai mà không có con gái. Con gái của họ hàng thì lại thấy không xứng với Hoắc Thiệu Hằng nên mới không có ý định làm mối cho anh.
Mãi đến gần đây ông mới phát hiện ra Hoắc Thiệu Hằng đến tuổi kết hôn rồi.
Hoắc Thiệu Hằng và Thượng tướng Quý trở lại phòng khách, nói cười với khách khứa thêm mấy câu rồi dẫn Cố Niệm Chi ra cáo từ, sang nhà Chủ tịch Long chúc Tết.
Phu nhân Thượng tướng lưu luyến tiễn Cố Niệm Chi ra cửa, mỉm cười nói: “Hai hôm nữa Niệm Chi đến chơi nhé? Còn mấy người bạn thân nữa, cháu và Thiệu Hằng đến ăn cơm cho vui.”
Thượng tướng Quý nghĩ ra, cũng nói: “Phải đấy, mùng Năm chúng tôi có mời mấy nhà bạn bè quen thân đến ăn cơm, Thiệu Hằng cũng dẫn bé Niệm Chi đến nhé!”
Lúc đó mời Từ Phiêu Hồng và Từ Quý Khởi cùng đến, vừa hay cho hai bên gặp mặt làm quen.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, cười nói: “Bình thường Hoắc thiếu bận lắm, cháu nghe theo Hoắc thiếu hết ạ.”
“Vâng, nhất định bọn cháu sẽ đến.”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu rồi cùng Cố Niệm Chi lên xe.
Xe đi rồi mà bà Quý vẫn đứng ở cửa vẫy tay, bà than với Thượng tướng Quý: “Niệm Chi đúng là một cô bé ngoan, con bé mà là con gái tôi thì tôi yêu nó chết mất.”
“Ha ha, ban nãy bà còn nói cô bé nhà họ Từ cũng rất tốt mà? Cũng ước gì nó là con gái mình đấy…”
Thượng tướng Quý chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt với vợ.
“Hừ! Ông chỉ giỏi phá bĩnh!” Bà Quý đấm cho chồng một cái, hai vợ chồng rất thân mật, “Giống nhau thế nào được? Con gái nhà họ Từ là tôi nể mặt ông nên mới nói thế. Cô bé đó tính cách quá thẳng thắn, quá cứng nhắc, chẳng uyển chuyển gì cả, sống với người như thế thì còn gì là thú vị nữa? Niệm Chi thì khác, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nói năng làm việc đều lễ phép, lại chu đáo, biết yêu thương người khác. Tôi nói cho ông biết nhé, muốn xem một người như thế nào thì không chỉ nhìn tuổi tác mà nói được đâu.”
“Xem bà kìa, xem bà kìa! Bà mới chỉ gặp người ta có mười mấy phút mà tôi thấy bà đã thiên vị lắm rồi nhé. Cố Niệm Chi giỏi thế cơ à? Mới nói chuyện mấy câu đã thu phục được bà rồi…”
Thượng tướng Quý cố ý trêu chọc vợ, hai vợ chồng nói nói cười cười đi vào phòng, thấy Từ Phiêu Hồng mới im lặng không nói nữa.
***
Trong căn hộ số 218 toà B chung cư Xuân Huy, quận Triều Dương của khu Tam Hoàn Đế đô đang nhộn nhịp người ra người vào. Nhưng chỉ có bạn bè của nhà họ chương và nhà họ Tiền, không có bạn bè của nhà họ Hoắc.
Nhờ có chương Phong đi trước đón đầu, nhà họ chương hiện đã là gia đình giàu có nhất quê nhà, rất nhiều người nhà họ chương đến Đế đô kinh doanh hoặc tìm việc đều được chương Phong và chương Bảo Thần giúp đỡ.
Nhà họ Tiền là nhà mẹ đẻ của Tiền Thạch Huệ, không có nhiều người ở Đế đô nhưng rất thân thiết với Tiền Thạch Huệ.
Ông cụ Hoắc không quen biết ai trong đám người này, ngồi một mình trong phòng ngủ trêи tầng hai nghỉ ngơi, uống trà xem sách, không muốn gặp mặt mọi người.
Chương Phong biết tính ông, cũng biết hai người chưa kết hôn, ông cụ Hoắc ở đây hơi bất tiện. Bà ta cũng không muốn để ông gặp mặt mọi người.
Chờ mọi người bắt đầu ăn rồi, chương Phong dẫn chương Bảo Thần lên gặp ông cụ Hoắc, bày cơm cho ông cụ tại gian phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ, nhân tiện nói chuyện với ông cụ.
“Bố ơi, bố ăn thử món này đi, đặc sản của quê nhà Thạch Huệ đấy ạ.”
Chương Bảo Thần đặt một hộp bánh râu rồng trước mặt ông cụ Hoắc.
Ông ta biết ông cụ thích mấy đồ đặc sản dân dã, không cần quý không cần đắt, chỉ cần mới lạ thú vị là được.
Ông cụ Hoắc nhìn rồi cắt một miếng nhỏ ăn thử, bánh râu rồng vào miệng là tan, vị sữa tràn ngập khoang miệng, rất ngon, rất phù hợp với người cao tuổi.
“Ngon lắm, ngon lắm.” Ông cụ Hoắc hài lòng gật đầu, nói với chương Phong: “Bà cũng ăn một ít đi, thứ này là váng sữa đấy, bổ lắm.”
Chương Phong cũng gắp một miếng ăn, bà ta cảm thấy hơi thô ráp, không ngon gì cả nhưng vì ông cụ Hoắc thích nên bà ta cũng tán thưởng theo.
Chương Bảo Thần cười nói với ông cụ Hoắc mấy câu, rồi nói: “Bố mẹ ngồi đây nhé, con xuống tiếp khách.”