Chương 680:
“Ừ con đi đi, mẹ ngồi ăn với bố.”
Chương Phong cười vẫy tay với chương Bảo Thần, bảo ông ta xuống một mình.
Chương Bảo Thần đi rồi, chương Phong sắp bát đũa ăn cơm cùng ông cụ Hoắc. Hai người ăn cơm như hai vợ chồng bình thường, khiến ông cụ Hoắc rất cảm khái, cũng rất vui vẻ.
Ông nghĩ, ông nhất định phải thuyết phục con trai và cháu trai mình để hai đứa nó đồng ý cho ông kết hôn với chương Phong. Ông già rồi, cũng chỉ có một mong muốn thế, muốn có người bầu bạn.
Chương Phong gắp cho ông cụ Hoắc một miếng hải sâm nướng hành, “Ông Hoắc ăn nhiều hải sâm một chút, bổ lắm đấy.”
“Bà cũng ăn đi.” Ông cụ Hoắc gắp cho bà ta một miếng gân hươu kho, “Tôi nhớ là bà thích ăn mấy thứ sụn giòn này.”
“Ông vẫn nhớ à…” chương Phong cảm động vô cùng, lại múc cho ông cụ Hoắc một bát canh, vừa ăn vừa chậm rãi nói: “Tôi còn nhớ, năm đó bà Tạ bệnh nặng không còn nhớ ai với ai nữa. Khi đó chẳng phải nhà họ Tạ có người đến thăm bà ấy sao, nhưng bà ấy lại đuổi người ta ra ngoài đó…”
Ông cụ Hoắc “Ờ” một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ, “Ý bà là anh em của Tư Nghiên à?”
“Vâng, chắc thế. Khi đó tôi mới là một y tá nhỏ, chỉ muốn chăm sóc cho Thủ trưởng thật tốt, không dám nói một lời nào với phu nhân, cũng không nói được.”
Chương Phong dẫn suy nghĩ của ông cụ Hoắc quay ngược lại mười mấy năm trước, khi Tạ Tư Nghiên bệnh nặng.
Khi đó, nhà họ Hoắc đang rối loạn.
Ông cụ Hoắc chỉ nhớ sau khi vợ yêu lâm bệnh thì tính tình càng ngày càng khó chịu. Vị tiểu thư nhu hoà ngày xưa biến thành một con người khác hẳn, khi bà nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng thì còn nhẹ nhàng một chút, nhưng nói chuyện với người khác đều cực kì khó chịu.
Năm đó, nhà họ Tạ sai anh cả và em trai của Tạ Tư Nghiên ra nước ngoài mời bác sĩ về tận nơi chữa trị cho bà. Kết quả không biết vì sao mà hai anh em lại cãi nhau, bà đuổi anh trai ra ngoài…
“Tư Nghiên bị bệnh, tính tình cũng không còn tốt như trước, hồi đó bà vất vả rồi.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Từ nhỏ bà ấy đã được yêu chiều sung sướиɠ, chắc chắn không thể chịu đựng khổ sở như thế, tôi có thể hiểu được bà ấy.”
Nhưng khi đó ông không nghĩ nhiều như bây giờ, vẫn còn nông nổi lắm. Thấy vợ không để ý đến mình thì cũng không để ý đến vợ, cứ giằng co như thế, không ngờ kết cục là ông còn không gặp được bà một lần cuối cùng.
“Lão Hoắc, ông đừng tự trách mình nữa. Theo tôi thấy, năm đó phu nhân như vậy nhưng thật ra bản thân bà ấy cũng không muốn đâu. Tôi đoán là bà ấy đã không kiểm soát được bản thân nữa rồi.” chương Phong khéo léo nói, “Khi tôi học Y từng nghe thầy nói, những người bệnh nặng bị căn bệnh giày vò sẽ có khả năng mất lý trí, làm những việc mà bình thường sẽ không làm.”
Ông cụ Hoắc không trả lời, im lặng ăn cơm.
“Hơn nữa, phu nhân có tình cảm rất sâu đậm với ông, năm đó bà ấy đã chống lại sự phản đối của nhà họ Tạ để lấy ông mà. Ông xem, bà ấy yêu thương ông nhiều như vậy, làm sao lại có thể lập một cái di chúc vô lý như thế được?” chương Phong thấy ông cụ Hoắc không lên tiếng, đành khéo léo nói vòng vo.
Ông cụ Hoắc suy nghĩ rồi đặt đũa xuống: “Chuyện ấy cũng không sao cả. Đó là hồi môn của bà ấy, tôi không muốn lấy, nhưng bà ấy mất rồi, tôi không nói với bà ấy được, cho nên tôi không để ý. Lợi nhuận thu được từ số tiền kia tôi đều chuyển cho Thiệu Hằng, không giữ lại chút nào cho bản thân. Hoắc Học Nông tôi mà còn phải dòm ngó của hồi môn của vợ à? Nực cười!”
Chương Phong nghe vậy, nụ cười trêи mặt gần như rơi mất. Bà ta cố gắng hết sức mới nặn ra được nụ cười, nói: “Lão Hoắc à, ông đừng nghĩ như thế. Ông mà nghĩ như thế thì phu nhân sẽ đau lòng như thế nào chứ? Bà ấy vốn một lòng một dạ với ông nên mới viết tên ông vào di chúc mà, đúng không?”
“Đúng.” Ông cụ Hoắc thở dài, “Tôi làm vợ chồng với bà ấy hơn ba mươi năm, tình cảm lúc nào cũng tốt, chỉ có năm cuối cùng khi bà ấy bệnh nặng mới có trục trặc. Cũng là lỗi của tôi, bà ấy bệnh như thế tôi còn cáu kỉnh với bà ấy làm gì?”
Thời điểm ấy, chương Phong lại là một đoá hoa e ấp ở bên cạnh ông, vì giữa hai người từng phát sinh quan hệ rồi nên hai người càng có nhiều tình cảm hơn mối quan hệ y tá, thủ trưởng. Tất nhiên chương Phong sẽ hơn hẳn người vợ đang bệnh nặng lại tính tình cổ quái kia.
Thế là trái tim của ông dần dần chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
“Cho nên, nếu ông hoàn toàn từ bỏ quỹ tín dụng ủy thác thì không phải là làm đau lòng bà ấy lần nữa sao? Ông có quỹ tín dụng ủy thác của phu nhân bên cạnh, cũng như phu nhân luôn ở cạnh ông vậy…”
Chương Phong vắt kiệt não để chuyển hướng chủ đề về tài sản mà Tạ Tư Nghiên để lại.
Ông cụ Hoắc nhìn bà ta một cái rồi cụp mắt nói: “Tôi ăn no rồi. Bà xuống tiếp khách đi, tôi đi ngủ một lúc.”
Chương Phong gượng gạo đứng lên, chần chừ một lúc rồi nói: “Tôi chờ ông ngủ rồi xuống.”
Ông cụ Hoắc im lặng một hồi lâu mới gật đầu đồng ý.
Chương Phong mừng rỡ đỡ ông cụ vào phòng ngủ nghỉ ngơi.