Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 681

Chương 681:

 

Bà ta vừa đi ra khỏi phòng của ông cụ liền nhìn thấy chương Bảo Thần cầm điện thoại hớt hải chạy lên: “Mẹ ơi, cậu có việc gấp tìm mẹ.”

 

“Có việc gì nghiêm trọng mà con hốt hốt hoảng hoảng thế.” chương Phong cười gõ lên trán chương Bảo Thần, “Bố con vừa ngủ đấy, yên tâm chưa.”

 

Nói rồi bà ta cầm điện thoại áp lên tai.

 

Nghe người bên kia nói xong, giọng bà ta lập tức trở nên sắc nhọn: “Cái gì? Cậu nói cái gì?! Mới mùng Một Tết mà! Sao tài khoản ngân hàng lại bị đóng băng được??”

 

“Không nhầm đâu! Thế nên em mới phải vội vàng gọi điện cho chị!” Người ở đầu bên kia là chương Thành, em ruột của chương Phong. Con gái của ông ta được gả cho người thừa kế của một công ty lớn, cùng ông ta thực hiện giao dịch với Bộ Quốc phòng, cũng là mang ý lọt sàng xuống nia cả, “Cháu rể chị đang ở nhà em chờ tin, chúng em đã mua vé giờ chót bay về tìm chị ngay trong đêm rồi.”

 

“Cậu nói rõ ra xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” chương Phong hít sâu mấy hơi, cầm điện thoại dựa vào bức tường bên ngoài phòng ngủ của ông cụ Hoắc trêи tầng hai, dần dần bình tĩnh lại, “Hôm nay là mùng một Tết, làm sao cậu biết ngân hàng đã đóng băng tài khoản của bọn họ?”

 

“Làm sao lại không biết được? Công ty to như thế, thế nào chẳng có một hai người trong ngân hàng? Bên đó nói mới nhận được tin, liền vội vã gọi về báo cho nhà. Chị biết chúng em đang chuẩn bị từ mai sẽ chuyển tiền ra nước ngoài, thế này thì còn chuyển cái gì nữa!”

 

Chương Thành đã sắp sáu mươi tuổi, bình thường không chú ý giữ gìn nên sức khỏe không tốt lắm, cứ cuống lên một cái là thở phì phò như ống bễ.

 

Chương Phong nghe vậy rất thương em, vội nói: “Cậu đừng cuống lên, việc có gì đâu mà cuống hết lên vậy? Đóng băng tài khoản thì sao? Cậu chờ đấy, chị sẽ cho bọn chúng đóng băng rồi phải quỳ xin chúng ta mở lại tài khoản!”

 

Chương Thành nghe vậy cũng thoáng sững sờ, bà chị mình ăn nói cũng mạnh miệng nhỉ…

 

“Sao chị tự tin thế?” Ông ta thử thăm dò, “Chị đã chắc chắn phía Thủ trưởng chưa?”

 

“Còn gọi Thủ trưởng cái gì nữa, gọi anh rể đi…” chương Phong cầm điện thoại cười khúc khích, rồi lập tức dặn em trai, “Đừng nói cho ai cả, chờ đăng ký kết hôn rồi chị sẽ đưa anh rể cậu về quê gặp họ hàng. Đến lúc ấy ngay cả Ngân hàng Nhà nước có đóng băng tài khoản thì cũng phải mở ra.”

 

“Hả? Thủ trưởng chuẩn bị kết hôn với chị à?! Thật hay đùa thế?!” chương Thành vốn đang rầu rĩ vì tin xấu ngày hôm nay lập tức trở nên vui mừng hoan hỉ, “Chị đừng lừa em, chuyện này không nhỏ đâu, chờ chị đăng ký kết hôn xong thì bố mẹ chúng ta có thể nở mày nở mặt rồi.”

 

“Vớ vẩn! Nói như thể bố mẹ chưa nở mày nở mặt ấy!” chương Phong cười mắng.

 

Thật ra, từ khi Hoắc Quan Nguyên gặp nạn mười sáu năm trước, chương Phong đã nhân cơ hội thông báo chuyện của con trai chương Bảo Thần cho ông cụ Hoắc, từ khi đó nhà họ chương đã “nở mày nở mặt” rồi.

 

Vốn chỉ giúp chương Phong nuôi một đứa con hoang, sau này phát hiện đứa con hoang này có lai lịch quá lớn, thật đúng là đầu tư ít nhất nhưng đạt được kết quả cao nhất.

 

“Chị ơi, làm sao mà giống nhau được. Bây giờ chị là chính thất rồi, đường đường chính chính là phu nhân Thủ trưởng rồi, em cũng là em vợ Thủ trưởng lẫy lừng đấy! Nếu như ngày xưa thì em là bậc quốc cữu còn gì nữa!”

 

Chương Thành ở đầu dây bên kia đã hoàn toàn thả lỏng.

 

Chương Phong thậm chí đã nghe thấy em trai đang nói chuyện với cháu rể ở bên kia: “… Đừng lo nữa, không có chuyện gì đâu. Chẳng qua là ngân hàng địa phương muốn nhà cháu tặng quà lễ thôi. Kệ bọn họ, chờ qua Tết sẽ xử lý!”

 

“Này! Cậu đừng có nói lộ ra!”

 

Chương Phong vội chặn em trai lại.

 

Bây giờ đúng là không nên nói ra, cả Hoắc Thiệu Hằng và bố anh ta là Hoắc Quan Thần đều không tán thành việc bà ta kết hôn với ông cụ Hoắc, để đề phòng hai người này giở trò, đám cưới phải diễn ra trong bí mật.

 

Việc cần kíp bây giờ là phải về nhà họ Hoắc lấy chứng minh nhân dân, thẻ quân nhân và hộ khẩu của ông cụ Hoắc, như thế mới đến ủy ban dân sự để đăng ký kết hôn được.

 

Chương Phong ngắt điện thoại, đứng dựa vào hành lang tầng hai suy nghĩ một hồi rồi quay vào phòng ngủ của ông cụ Hoắc nhìn xem, thấy ông cụ đã ngủ thật.

 

Bà ta biết ông cụ nóng tính, nếu gọi ông dậy thì chưa biết ông sẽ nổi giận như thế nào nên đành ngậm miệng nhịn, cảm thấy chờ một tí cũng chẳng sao.

 

Dù sao hôm nay các ngân hàng cũng đóng cửa, ngày mai mới chỉ có một số ngân hàng thực hiện một số nghiệp vụ, có đóng băng hay không thì hiện tại bọn họ cũng không chuyển tiền ra được.

 

Thật ra, bây giờ chương Phong không nóng lòng chuyển tiền ra nước ngoài nữa. Nếu bà ta có thể kết hôn với ông cụ Hoắc thì ở trong nước sướиɠ hơn nhiều, ra nước ngoài làm gì? Để sống cuộc đời thấp thỏm bữa nay lo bữa mai, sống như con chuột không thấy ánh mặt trời hay sao?

 

Bà ta không muốn thế…

Bình Luận (0)
Comment