Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 688

Chương 688:

 

Triệu Lương Thiện vội đưa điện thoại trong tay cho bố vợ chương Thành, vẻ mặt đau khổ nói: “Là bố con gọi…”

 

“Có chuyện gì thế?”

 

“Tài khoản ngân hàng của nhà con bị đóng băng nên bố con nổi giận…”

 

Chương Thành lập tức cầm lấy điện thoại, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Ông thông gia à, sớm thế này đã gọi điện có chuyện gì vậy? Chúng tôi vừa tới Đế đô, còn chưa kịp đi thăm chị gái và anh rể của tôi đây!”

 

“Anh rể á? Ông có anh rể từ bao giờ thế?” Triệu Đạt kinh ngạc, “Chị của ông…”

 

Không phải làm nhân tình của người ta cả đời sao?

 

Câu tiếp theo Triệu Đạt không dám nói ra, chỉ nói thầm trong lòng.

 

Chương Thành cười miễn cưỡng: “Sao tôi lại không thể có anh rể chứ? Chị của tôi đi theo Thủ trưởng cả đời, chẳng lẽ mãi mãi không có thân phận gì sao? Chị tôi đã nói năm sau sẽ đăng ký kết hôn với Thủ trưởng rồi, vậy không phải là anh rể của tôi à?”

 

“Ồ? Thật sao?! Đây đúng là tin rất vui đấy!” Nghe xong, Triệu Đạt cảm thấy đúng là tin vui từ trêи trời rơi xuống, nhìn lại bầu trời đầy sương trêи đỉnh đầu mình dường như trong xanh đến mức tỏa sáng, “Ha ha ha ha… Bao giờ thì tổ chức lễ cưới vậy? Có muốn về thành phố của chúng ta tổ chức không? Tôi bảo này, chỉ cần ông đưa được Thủ trưởng về, tôi sẽ bao tất cả những quán rượu lớn nhất ở thành phố, tổ chức tiệc cơ động ba ngày ba đêm, muốn mời toàn bộ người ở trong thành phố đến ăn cơm tôi cũng làm được!”

 

“Ha ha, đến lúc đó rồi tính sau, chị của tôi là người thực tế, không thích khoa trương, hơn nữa cũng ảnh hưởng không tốt đến Thủ trưởng.” Khi nói lời này, chương Thành trông thấy chương Bảo Thần ra sức trợn mắt, lấy tay ra hiệu bảo ông ta đừng nói, nhưng sao ông ta có thể không nói được?

 

Không nói thì ông thông gia này có mà trở mặt ngay trong một phút!

 

“Cũng được, cũng được, ông cứ lo từ từ. Đúng rồi, ông tìm cơ hội nói với anh rể Thủ trưởng về việc tài khoản ngân hàng của Công ty chúng ta đi nhé. Nhờ ông ấy bảo người gọi điện cho ngân hàng này bỏ đóng băng là xong, cũng không có gì phiền phức cả, chỉ là một cú điện thoại thôi mà.” Lúc này, Triệu Đạt đã hoàn toàn không còn lo lắng nữa.

 

Lúc trước, mối quan hệ kia không thể công khai, mặc dù vẫn có thể lợi dụng, nhưng rốt cuộc vẫn không được thuận lợi lắm.

 

Bây giờ có thể quang minh chính đại làm phu nhân của Thủ trưởng, địa vị của nhà họ chương càng không phải tầm thường nữa rồi.

 

Có khi ngay cả lãnh đạo địa phương cũng phải đến nhà họ chúc Tết ấy chứ…

 

Ông ta quay đầu nhìn một chút ngân hàng ở trêи tầng cao, khẽ hừ một tiếng.

 

Thằng cha quản lý tài khoản lúc nãy hạ nhục ông ta cứ đợi đến lúc quỳ xuống gọi ông ta là “Bố” đi.

 

***

 

Chương Thành tắt điện thoại, nụ cười trêи mặt lập tức biến mất.

 

Ông ta bực bội đi tới đi lui trong phòng khách, hỏi chương Bảo Thần: “Thủ trưởng đâu? Mẹ cháu bị lực lượng cảnh sát quân sự bắt đi mà ông ấy không quan tâm sao? Hơn nữa, bà ấy đã ở bên cạnh ông ta bao nhiêu năm nay, đừng nói là một mạng người, kể cả xem như là một con chó, đã nuôi nhiều năm như vậy rồi cũng phải có tình cảm chứ?”

 

Thấy ông trẻ của mình nói năng lỗ mãng, khinh thường, bĩu môi, hai người chương Văn Na và chương Văn Kiệt bần thần ra một lúc ở phòng khách, nói với chương Bảo Thần: “Bố ơi, bọn con muốn về nhà họ Hoắc chuyển đồ.”

 

Họ bị đuổi ra ngoài trong đêm ba mươi, toàn bộ đồ đạc vẫn để ở đó chưa được chuyển đi.

 

Tiền Thạch Huệ cũng không thích cái dáng vẻ khoe khoang giả truyền quân lệnh này của chương Thành, liền đưa tay ra khẽ kéo chương Bảo Thần: “Đồ đạc của chúng ta cũng chưa chuyển, hay là hôm nay không có việc gì, chúng ta đi chuyển đồ đi, tiện thể nhờ ông cụ…”

 

Chương Thành ở bên cạnh nghe thấy vậy vội hỏi: “Chuyện gì vậy? Đi đâu chuyển đồ cơ?” Nói xong ông ta nhìn căn phòng này một chút, “Không phải mọi người đều ở Trụ sở chính của Bộ Quốc phòng sao? Sao lại đến đây ở?”

 

Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ cũng không muốn nói chuyện này, hai người chỉ mỉm cười: “Bọn trẻ lớn rồi, muốn ra ở riêng nên bọn cháu chuyển ra ngoài.”

 

Chương Văn Na và chương Văn Kiệt ở bên cạnh không nói một tiếng nào, chỉ chờ để đi.

 

Chương Thành và Triệu Lương Thiện liếc nhìn nhau, cùng trao đổi một lát, rồi cùng nói với chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ: “Vậy chúng ta cùng đi nhé? Có thể giúp các cháu chuyển nhà luôn.”

 

Tiện thể gặp thử Thủ trưởng Hoắc trong truyền thuyết xem thế nào.

 

Chương Bảo Thần lại xua tay, nói: “Không được đâu, hai người không có giấy thông hành, không vào được đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment