Chương 689:
“Các cháu có giấy thông hành à?” chương Thành tò mò thăm dò, “Cho chú xem thử xem nó như thế nào. Bình thường làm một cái mất bao lâu?”
“Bình thường để làm được một cái, kể cả có đủ mọi điều kiện khác thì cũng phải đợi đến sang năm ạ.”
Trong lời nói của Tiền Thạch Huệ có hàm ý không muốn trả lời họ.
Chương Hiểu Thúy lườm một cái, đứng lên nói: “Anh họ, chị dâu này, em rể của hai người muốn đi mở mang tầm mắt một chút cũng không được ư? Không phải chức vụ của Thủ trưởng cao lắm sao! Người thân đến tận cửa cũng không cho vào ư? Em không tin đâu!”
Tiền Thạch Huệ và chương Bảo Thần cực kì lúng túng nhìn nhau.
Chương Hiểu Thúy nói không sai.
Thật ra, có người thân đến nhà thì có thể vào ngay lập tức, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được người trong Trụ sở chính của Bộ Quốc phòng bảo đảm cho.
Hai người chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ bọn họ đã không còn được coi là người trong khu Trụ sở chính nữa rồi. Thật ra, chính họ cũng không biết giấy thông hành của họ còn hiệu lực nữa hay không, vốn dự định nếu đến cổng mà không vào được thì sẽ tìm lính canh gác chuyển lời, nhất định ông cụ Hoắc sẽ cho lính công vụ dẫn bọn họ vào dọn đồ.
Có điều, nếu mang theo cả chương Thành và Triệu Lương Thiện thì rất khó nói. Họ không nghĩ Hoắc Thiệu Hằng sẽ đồng ý để cho bọn họ vào.
Mấy người cứ ở đây bàn tới bàn lui, chưa kịp xuất phát thì đã có mấy người mặc trang phục cảnh sát đến trước cửa, khẽ gõ cửa mấy cái: “Chương Bảo Thần có ở đây không?”
Tim chương Bảo Thần đập thình thịch một tiếng, ông ta kéo cửa ra hỏi: “Là tôi đây, các anh có việc gì thế?”
Một cảnh sát cầm một biên bản bảo anh ta ký tên vào: “Chỗ này là bất động sản của anh đúng không? Anh ký tên vào đây đi.”
“Ký cái gì cơ?” chương Bảo Thần không hiểu chuyện gì xảy ra, cầm biên bản lên xem một chút, càng xem càng kinh hãi, vội nói: “Có phải các anh nhầm không đấy? Sao khoản nợ của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp này lại đổ lên đầu tôi? Tôi không hề có quan hệ gì với Công ty này cả!”
Mặc dù anh ta có quan hệ thông gia với gia đình Chủ tịch của Đạt Thành, nhưng anh ta không liên quan gì đến Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Đây là hai chuyện khác nhau.
Cảnh sát kia liếc nhìn anh ta một cái, lấy ra một bản giấy ủy quyền công chứng ném tới trước mặt anh ta: “Anh tự nhìn đi, tên anh nằm trong danh sách cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Mặc dù anh chỉ là một cổ đông nhỏ, nhưng cũng là một trong số các cổ đông. Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp không trả được nợ thì tất cả mấy người trong Công ty các anh phải dựa theo quy định của pháp luật, căn cứ vào cổ phần lớn hay nhỏ mà bồi thường tổn thất do Công ty gây ra. Nếu anh không có tiền trả thì tất cả tài sản của anh đều sẽ bị cưỡng chế bán đấu giá để trả nợ, bao gồm nhà của anh.”
“Tôi… tôi… tôi thành cổ đông từ lúc nào thế?!” Hai tròng mắt chương Bảo Thần lồi ra, “Có nhầm không vậy? Tôi chưa bao giờ biết chuyện này!”
Anh ta nhìn về phía Tiền Thạch Huệ cầu cứu, mặt Tiền Thạch Huệ bỗng lập tức đỏ lên.
Vị trí cổ đông nhỏ này của chương Bảo Thần chính là do Tiền Thạch Huệ lặng lẽ lo cho anh ta sau khi đề cập với chương Phong, mục đích là để kiếm thêm cho gia đình họ một ít tài sản phòng thân.
Hai mươi phần trăm cổ phần của chương Phong ở Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp hoàn toàn là do Triệu Đạt đưa cho bà ta, còn bà ta không tốn một đồng nào cả.
Hơn nữa, để chương Phong yên tâm, Triệu Đạt còn đồng ý yêu cầu của bà ta, cho chương Bảo Thần năm phần trăm cổ phần, xem như là cho thêm.
Bản thân Triệu Đạt chiếm sáu mươi lăm phần trăm, còn mười phần trăm là lô lẻ do người nhà của Triệu Đạt nắm giữ.
Bình thường đại hội cổ đông và chia lợi nhuận đều là do Tiền Thạch Huệ thay mặt chương Bảo Thần xử lý, đúng là chương Bảo Thần không biết chuyện.
“Anh biết hay không thì có liên quan gì chứ? Trêи pháp luật, anh chính là cổ đông nên anh phải lấy tài sản ra trả nợ.” Thực chất cảnh sát không để ý đến lời giải thích của anh ta mà chỉ vào biên bản nói một cách cứng rắn như đinh đóng cột: “Ký tên đi!”
Một cây bút được nhét mạnh vào trong tay chương Bảo Thần, có điều ông ta run rẩy một lúc lâu vẫn không ký được, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói: “Tôi… tôi không ký!”
“Anh không ký ư? Trừ phi anh không phải là chương Bảo Thần, nếu không nhất định anh phải ký!” Cảnh sát nói rất cứng rắn, “Đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen rồi, không ký thì sẽ bị tạm giam!”
“Không… không… không phải tôi không ký, tôi muốn tìm luật sư! Tôi muốn tìm luật sư đại diện cho tôi, hỏi rõ ràng đã rồi mới ký!”
Cuối cùng, chương Bảo Thần cũng lấy lại được tinh thần, đặt bút xuống, không chịu ký tên.
“Tìm luật sư ư?” Cảnh sát hơi sửng sốt một chút, “Anh có luật sư sao?”