Chương 692:
Đường phố ngày mùng Hai Tết vô cùng vắng người.
Anh ta đã tìm được chỗ ở của chương Bảo Thần, liền gọi điện thoại cho ông ta: “Xin hỏi có phải anh chương không ạ? Tôi là Luật sư Kim của Văn phòng Luật sư Quân Lâm.”
“Luật sư Kim tới rồi à!” chương Bảo Thần gần như từ phía trong nhào ra ngoài cửa, nắm lấy cánh tay Kim Đại Trạng, “Anh mau giúp tôi đi! Mau giúp tôi với!”
Kim Đại Trạng cười an ủi ông ta: “Anh chương yên tâm, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh.” Nói xong, anh ta quay về phía những cảnh sát đang đứng ở cửa kia, “Tôi là Luật sư của Văn phòng Luật sư Quân Lâm, người đại diện cho anh ấy, xin hỏi các anh tìm anh ấy có việc gì?”
Mấy cảnh sát nhìn nhau, lại lấy biên bản ra, “Đây là biên bản điều tra tài sản của anh chương, anh ta cần phải ký tên vào đây để niêm phong điều tra.”
Kim Đại Trạng cầm lấy biên bản xem một lúc, đưa tay nâng cặp kính mắt gọng vàng của mình lên: “Xin hỏi, tại sao các anh lại yêu cầu đương sự của tôi ký biên bản này?”
“Bởi vì anh ta là cổ đông của Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Công ty đó không trả được nợ, phía chủ nợ muốn tìm bọn họ đòi nợ, chúng tôi được bên chủ nợ ủy thác hỗ trợ xác minh tài sản của anh ta.”
Cảnh sát rất khách sáo với Kim Đại Trạng, dùng từ ngữ chuyên nghiệp để nói chuyện.
Kim Đại Trạng mỉm cười, lại khẽ nâng cặp kính mắt gọng vàng lên, ý nhị lắc đầu: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ không ký biên bản này đâu. Hơn nữa, việc Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp không trả được nợ không liên quan đến đương sự của tôi, mong các anh đừng đến quấy rầy anh ấy nữa.”
“Anh nói gì cơ? Việc không liên quan tới anh ta ư?” Mấy cảnh sát rất kinh ngạc, người này nhìn người kia, trao đổi ánh mắt với nhau, lại hỏi tiếp: “Anh có chắc không? Anh ta là cổ đông của Công ty đấy.”
“Đúng.” Kim Đại Trạng đi về phía trước mấy bước, chắp tay sau lưng nói với bọn họ: “Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp là Công ty có trách nhiệm hữu hạn, mỗi một cổ đông sẽ chịu trách nhiệm nhất định với Công ty tùy theo số vốn góp vào Công ty. Người có tư cách pháp nhân với Công ty sẽ phải dùng toàn bộ tài sản của Công ty để chịu mọi trách nhiệm với các khoản nợ. Nếu Công ty phải giải thể, cuối cùng không trả được nợ, cổ đông sẽ không bị liên đới trách nhiệm, không cần lấy tài sản của mình để trả nợ cho Công ty. Vậy nên xin hỏi các anh có lý do gì mà yêu cầu đương sự của tôi ký vào biên bản này?”
“Nói hay lắm! Luật sư Kim nói quá hay! Tôi biết là có vấn đề mà!”
Chương Bảo Thần cực kì vui vẻ, vô cùng hài lòng với quyết định này của mình.
Mặc dù mấy cảnh sát cũng có chút kiến thức về pháp luật, nhưng rõ ràng không thể tranh luận về vấn đề này với người lành nghề như Kim Đại Trạng được.
Bọn họ nhỏ giọng bàn bạc một lúc rồi nói với Kim Đại Trạng: “Được rồi, chúng tôi về xin phép cấp trêи một chút, xem rốt cuộc phải làm thế nào.” Rồi lại nhìn chương Bảo Thần: “Quấy rầy anh chương rồi.”
Sau khi cảnh sát ra về, chương Bảo Thần thật sự đã phục Kim Đại Trạng sát đất, sắp sửa coi anh ta là Bồ Tát để cúng đến nơi rồi, liền nhiệt tình mời anh ta ở lại ăn cơm.
Chương Thành và Triệu Lương Thiện cũng rất ấn tượng với khả năng của Kim Đại Trạng, nói vài ba câu đã làm cảnh sát phải rời đi, trong bữa tiệc liên tiếp mời rượu anh ta, ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ.
***
Lúc chiều, ở phòng làm việc trong biệt thự của mình, Hoắc Thiệu Hằng nhận được một cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát, nghe xong lông mày anh cau lại.
Anh không muốn người của Quân đội biết quá nhiều, cho nên không dùng người ở phòng Pháp chế của Bộ Quốc phòng.
Ủy ban kiểm tra của Bộ Quốc phòng đã điều tra Công ty trách nhiệm hữu hạn Đạt Thành Thực Nghiệp. Họ chỉ biết là Công ty này có liên quan với chương Phong, mà chương Phong thì quả thật đã lấy danh nghĩa của ông cụ Hoắc để làm ăn kiếm chác ở bên ngoài.
Có điều, bà ta dùng thân phận y tá trưởng hay thân phận nhân tình của ông cụ Hoắc là hai việc có tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu có thể kiểm soát tổn hại trong phạm vi nhất định, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng không muốn nó lan rộng ra.
Chương Phong là người thông minh, hẳn là bà ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi, cho nên sẽ không chủ động để lộ ra mối quan hệ với ông cụ Hoắc, nhưng người khác thì chưa chắc.
Bây giờ lại còn dính líu tới một luật sư nữa, nếu không cẩn thận thì không thể cứu vãn được.
Cho nên chuyện này phải đánh nhanh thắng nhanh.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ do dự một phút rồi gọi điện thoại ngay cho Cố Niệm Chi, “Niệm Chi à, đến phòng làm việc của anh một lát đi.”
Cố Niệm Chi vừa mới ngủ trưa dậy, còn đang ngẩn ngơ.