Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 705

Chương 705:

 

Tạ Tư Nghiên, vợ của ông là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, được người người khen ngợi. Nhan sắc của bà đẹp lộng lẫy giống như rượu mạnh khiến người ta vừa uống đã say.

 

Hai vợ chồng yêu thương tình cảm như cá với nước, sinh liền hai đứa con trai. Ông leo lên được vị trí ngày càng cao trong Quân đội, chỉ mấy năm đã đột phá, trở thành sĩ quan cấp Tướng.

 

Chương Phong cũng chính thức trở thành y tá trưởng của Thủ trưởng đúng theo lẽ thường.

 

Tạ Tư Nghiên xuất thân từ nhà họ Tạ. Từ gia thế, nhân phẩm, khí chất của bà, cái gì cũng tốt, ngoại hình đẹp lộng lẫy, có điều tính tình của bà lại rất nóng nảy, cứng rắn kiểu thà bị gãy còn hơn bị bẻ cong.

 

Khi không có sự so sánh thì ông cụ Hoắc không cảm thấy có gì không tốt cả.

 

Sau này khi chương Phong đến nhà ông làm y tá, ông cụ Hoắc mới biết được không phải tất cả phụ nữ đều nóng như lửa, còn có một kiểu phụ nữ mềm mỏng như nước.

 

Nước là thể lỏng, tĩnh, khi không có lửa thì sẽ không ai chú ý đến sự tồn tại của nước.

 

Mãi cho đến khi nước tràn vào dập tắt lửa, ông cụ Hoắc mới nhận ra mình đã không thể rời xa nước được nữa…

 

Vẻ mặt ông phức tạp nhìn chương Phong đang lo sợ ngồi ở trước mặt mình, khẽ vỗ tay bà ta: “Bà đừng lo, tôi sẽ đi tìm người năn nỉ một chút. Dù gì bà cũng làm y tá cho tôi hơn bốn mươi năm rồi, tôi sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu.”

 

Đây là vấn đề thể diện, ông không thể để người khác làm mất mặt ông.

 

Đương nhiên ông không thể trực tiếp đi nói giúp được, vẫn phải là Hoắc Thiệu Hằng ra mặt, có khi ngay cả Hoắc Quan Thần cũng không được.

 

Chương Phong thở ra một hơi dài, chỉ cần ông cụ Hoắc cam kết như vậy là bà ta yên tâm rồi.

 

Trong suy nghĩ của bà ta, chưa có việc gì mà ông cụ Hoắc không giải quyết được.

 

“Thủ trưởng… cảm ơn ông, người nhà tôi đều rất biết ơn ông…” chương Phong ẩn ý liếc mắt đưa tình với ông cụ Hoắc, hai gò má tái nhợt liền ửng hồng, “Ông còn nhớ năm đó ông đến nhà mẹ đẻ tôi thăm Bảo Thần không?”

 

Đương nhiên ông cụ Hoắc nhớ rõ.

 

Cả đời này ông mới chỉ đến nhà mẹ đẻ chương Phong một lần, tiện thể đổi cho nhà họ chương một căn nhà lớn hơn một chút.

 

Bố của chương Phong cảm kϊƈɦ kéo vợ mình quỳ xuống chân ông, làm ông rất kinh ngạc, vội đỡ họ dậy, liên tục khuyên họ đừng làm như vậy.

 

Bố của chương Phong lại khăng khăng nói: “Thủ trưởng là ân nhân lớn của cả nhà tôi, anh xứng đáng nhận hành động này.”

 

Theo lý thuyết thì bố mẹ của chương Phong cũng được coi là bề trêи của ông cụ Hoắc, dù sao ông cũng đã ăn ngủ với con gái của bọn họ, còn sinh một đứa con trai với bà ta nữa.

 

Nhưng họ lại kính trọng ông như khách quý, không hề ra dáng bố mẹ vợ chút nào.

 

Ông mới chỉ gặp bọn họ một lần, nhưng cảnh tượng trong lần gặp gỡ này đã khắc sâu trong tâm trí ông.

 

Mười sáu năm trôi qua, chương Phong vẫn luôn ở bên cạnh ông lại sắp phải ngồi tù, làm sao ông có thể xứng đáng với kỳ vọng của bố mẹ bà ta được?

 

“Bà cố gắng sắp xếp tài sản của mình xem cái gì nên bán, nên trả, xem có góp đủ được không.” Ông cụ Hoắc thấy hơi nhức đầu, “Hơn một trăm triệu đấy! Sao gan bà lại lớn như thế hả!”

 

“Còn phải trả lại tiền ư? Nhưng đó là do chúng tôi làm ăn mà có, Bộ Quốc phòng không thể chỉ nói một câu là lấy tiền của chúng tôi luôn như thế được?” chương Phong thấy ông cụ Hoắc vẫn bằng lòng giúp bà, trong lòng vẫn có bà, nên lá gan dần dần lớn lên, “Lão Hoắc à, tôi thật sự không còn tiền. Số còn lại đều phải để lại cho Bảo Thần chứ. Nó đã không thể nhận ông bà tổ tông rồi, không thể không giữ lại cho nó một chút điểm tựa nào được, đúng không? Nó còn có một đứa con trai, một đứa con gái nữa…”

 

Ông cụ Hoắc nhíu mày, “Vậy bà muốn thế nào? Không trả lại tiền, bà thật sự muốn sống nửa đời còn lại trong tù ư?”

 

Thậm chí còn có khả năng bị phán tội tử hình nữa ấy chứ, chỉ là ông cụ Hoắc không nói ra, sợ làm bà ta sợ.

 

Chương Phong khẽ mím môi, bứt rứt xê dịch trêи ghế, thì thào nói: “Hay là, ông giúp tôi… trả được không?”

 

“Tôi ư?” Ông cụ Hoắc ngạc nhiên, “Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy.”

 

“Ông không có, nhưng quỹ ủy thác tín dụng của chị Tạ thì có…” Mắt chương Phong ngân ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào, “Lợi nhuận một năm của quỹ ủy thác tín dụng của chị ấy có lẽ không chỉ dừng lại ở con số này mà… Người có tiền như chị ấy, chỉ cần nhổ một cái lông tơ đã nhiều hơn hầu bao của chúng ta rồi… Chỉ cần ông rút lợi nhuận một năm ra là có thể giúp được tôi chuyện này. Tôi không hy vọng ông cưới tôi về nhà, cũng không hy vọng xa vời rằng Bảo Thần có thể nhận ông bà tổ tông, tôi chỉ muốn giữ lại cho nó một chút tài sản, đây là thứ duy nhất người làm mẹ như tôi có thể cho nó.”

Bình Luận (0)
Comment