Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 706

Chương 706:

 

“Bà nói quỹ tín dụng ủy thác của Tư Nghiên ư?!” Ông cụ Hoắc càng kinh ngạc hơn, “Không phải tôi đã nói từ đầu là lợi nhuận của những quỹ đó đã chuyển cho Thiệu Hằng từ lâu rồi sao?”

 

“Nhưng dựa vào di chúc, những khoản lợi nhuận kia đáng ra phải thuộc về ông… Thiệu Hằng hiếu thảo như vậy, chỉ cần ông nói, thằng bé sẽ trả lại cho ông thôi.” chương Phong nói rất nhỏ nhẹ, ánh mắt càng nhẹ nhàng hơn giống như nước, ngưỡng mộ và tôn kính nhìn ông cụ Hoắc: “Hơn nữa, khi còn sống, chị Tạ đã yêu thương ông như thế, nhất định chị ấy sẽ không để ý đến chút tiền lẻ này đâu.”

 

“Tiền lẻ ư?! Trong mắt bà hơn một trăm triệu chỉ là tiền lẻ sao? Đó là hơn một trăm triệu đô Zimbabwe sao?” Lông mày ông cụ Hoắc dần dần nhíu lại, “Chương Phong này, không phải bà bị giam nên đầu óc bị lẫn rồi đấy chứ?”

 

Chương Phong cười khổ, khẽ lắc đầu, giọng nói càng ôn hòa hơn: “Lão Hoắc à, tôi biết đối với ông và tôi, hơn một trăm triệu không phải là tiền lẻ, có lẽ cả đời tôi cũng chỉ có được số tiền lẻ này. Nhưng chị Tạ thì khác, tài sản của chị ấy nhiều vô kể, chỉ riêng lợi nhuận một năm của quỹ tín dụng ủy thác đã nhiều như vậy rồi. Ông nghĩ mà xem, bao nhiêu năm trôi qua như vậy thì tài sản lớn đến mức nào đây? Ông lấy một phần của mình trong đó ra trả cho Quân đội giúp tôi, được không?”

 

“Cả đời cũng chỉ có được chỗ tiền lẻ này ư…” Ông cụ Hoắc kinh ngạc một lúc lâu, thở dài nặng nề, khẽ nhắm mắt lại, “Mười sáu năm trước ở nhà mẹ đẻ bà, năm, sáu người chen nhau trong một căn phòng nhỏ không đến năm mươi mét vuông. Hôm nay, bà lại nói với tôi hơn một trăm triệu là tiền lẻ, cả đời bà cũng chỉ có hơn một trăm triệu…”

 

Chương Phong có chút bất an, khóe mắt không tự chủ được giật hai lần, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi đứng ở góc độ của chị Tạ mà nói, chứ không phải nói về bản thân tôi. Nếu tôi cũng có nhiều tiền giống chị ấy như vậy, chắc chắn sẽ không chút do dự lấy ra đưa cho ông. Ông là chồng của chị ấy, tất cả những gì của chị ấy đều là của ông, việc gì ông phải khách sáo như vậy, không chịu dùng một đồng nào của chị ấy. Nếu chị Tạ ở dưới suối vàng mà biết chắc sẽ rất đau lòng đó…”

 

Mặc dù mười sáu năm nay ông cụ Hoắc đã sai lầm, nhưng cũng không đến mức hồ đồ đến tận cùng.

 

Ông nhìn chằm chằm chương Phong, cuối cùng đập bàn đứng lên, “Bà đủ rồi đấy! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Quỹ tín dụng ủy thác đó là dùng của hồi môn của Tư Nghiên lập ra. Bà ấy chia cho tôi một phần lợi nhuận tôi đã cảm thấy rất ngại rồi, vậy mà bà… vậy mà bà… vậy mà bà cũng nói ra được à?!”

 

Chương Phong không ngờ ông cụ Hoắc vẫn không chịu nhả ra, lo lắng bật khóc: “Lão Hoắc, là do tôi không còn cách nào khác mà. Tôi biết tôi không nên mở miệng ra nói, nhưng người nghèo chí ngắn, tôi làm gì còn cách nào khác chứ? Tôi cũng không thể ngồi tù thật được!”

 

“Không muốn ngồi tù thì tự lấy tiền của mình ra mà trả nợ đi, cũng đâu phải bà không trả nổi. Bà còn có nhiều tiền hơn tôi, lại còn không biết xấu hổ bảo tôi lấy của hồi môn của Tư Nghiên à?” Ông cụ Hoắc lạnh nhạt nói, “Bà muốn ngồi tù mục xương hay là tự tìm đường chết thì tự mình quyết định đi!”

 

Ông cụ Hoắc thở hồng hộc rời khỏi lực lượng cảnh sát quân sự Đế đô, ngồi xe riêng của mình trở về nhà.

 

Chương Bảo Thần không dám đi cùng ông ấy, chờ sau khi ông cụ Hoắc đi, ông ta lại lặng lẽ quay lại thăm chương Phong.

 

“Mẹ à, mẹ nói chuyện với Thủ trưởng thế nào rồi? Thủ trưởng có đồng ý không ạ?”

 

Chương Bảo Thần thận trọng hỏi, bởi vì sắc mặt của chương Phong cực kì khó coi, có vẻ cuộc nói chuyện không được thuận lợi.

 

Chương Phong cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau ở trước người, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, bảo chương Bảo Thần lại gần, ghé vào lỗ tai anh ta nhỏ giọng nói: “Con hãy nói chuyện với Thủ trưởng nhiều hơn. Nếu Thủ trưởng đồng ý cho mẹ mượn tiền trả nợ thì coi như xong, tiếp tục giữ mồm giữ miệng. Nếu Thủ trưởng không đồng ý, con hãy đe dọa là sẽ tiết lộ thân phận của mình.”

 

“Hả?!” chương Bảo Thần choáng váng, “Làm vậy không hay đâu ạ.”

 

Với tuổi của ông ta, ai cũng nhìn ra được là khi vợ của ông cụ Hoắc vẫn còn sống, ông ấy đã lén lút qua lại với người ta, nếu không thì sao vợ mới qua đời mười mấy năm, mà con riêng của ông cụ đã hơn bốn mươi tuổi rồi…

 

“Đâu bảo con nói ra thật chứ? Sao con ngốc vậy.” Cuối cùng chương Phong cũng không nhịn được mà châm biếm con trai một câu, “Đe dọa, mẹ đang nói là đe dọa. Với tính cách của ông cụ Hoắc, ông ấy coi trọng thanh danh hơn tất cả, kể cả tình cảm nam nữ.”

 

“Là vậy ạ…” chương Bảo Thần bắt đầu suy nghĩ kĩ càng, “Ngộ nhỡ ông ấy không đồng ý thì sao?”

 

“Nhất định ông ấy sẽ đồng ý.” chương Phong vô cùng chắc chắn gật đầu, “Tin mẹ đi, chỉ cần con đe dọa sẽ tiết lộ thân thế của con với truyền thông, con có muốn nhiều tiền hơn nữa ông ấy cũng cho.”

 

“Nhiều tiền hơn nữa ư?” chương Bảo Thần không cho là vậy, “Mặc dù quân hàm của Thủ trưởng cao, nhưng chỉ dựa vào chút tiền lương cố định kia thì cũng chẳng dư dả gì.”

 

“Ông ấy không có nhưng quỹ tín dụng ủy thác của vợ ông ấy có.”

 

Chương Phong lại nhỏ giọng dặn dò con trai mình làm cách nào lợi dụng cơ hội.

 

Chương Bảo Thần nghe vậy cũng cảm thấy hơi ngại, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là tiền của Thủ trưởng, chúng ta có thể lấy sao?”

 

“Đương nhiên là có thể! Đó là tiền của vợ ông cụ Hoắc thì cũng chính là tiền của ông ấy. Khi kết hôn đã quy định như thế rồi.”

 

“Thế nên con đừng sợ, trước tiên cứ án binh bất động đã, yên lặng theo dõi xem có gì thay đổi không. Nếu Thủ trưởng nhờ cậy được người xung quanh thì con đừng đề cập đến việc này. Nếu đến cuối cùng Thủ trưởng vẫn không thể thả mẹ ra, con hãy tìm ông ấy, đe dọa tiết lộ thân thế của con với truyền thông.” chương Phong bày cho con trai từng bước một, “Nhớ rõ chưa?”

Bình Luận (0)
Comment