Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 724

Chương 724:

 

“Lão Hoắc ơi là lão Hoắc, số tiền kia là tiền tôi để cho Bảo Thần và hai đứa con của nó đấy.” chương Phong nhỏ giọng cầu xin, “Tôi xin ông, bọn chúng không có nhà họ Tạ làm hậu thuẫn giống Thiệu Hằng. Đến cơm ăn nhà mẹ đẻ tôi còn phải trông cậy vào tôi nữa mà, hoàn toàn không thể nhờ vả được.”

 

“Không phải bà vẫn còn một nửa nữa sao?” Ông cụ Hoắc lạnh lùng nhắc nhở bà ta, “Một nửa còn lại để cho bọn chúng không được sao?”

 

“Nửa còn lại không thể cho bọn chúng lúc này được.” Vừa nghĩ tới một nửa tài sản của mình đã bị bán đấu giá, tất cả các bộ phận khắp người chương Phong từ trêи xuống dưới đều đau. Bà ta đau khổ van xin ông cụ Hoắc: “Lão Hoắc, tôi xin ông đấy. Cả đời này tôi chưa bao giờ xin ông…”

 

“Đời này bà đã từng xin tôi rất nhiều chuyện rồi. Lần nào cũng nói câu chưa bao giờ cầu xin tôi này là sao?” Ông cụ Hoắc nhướng cao mày, “Chương Phong này, trí nhớ của bà thật sự không được tốt lắm thì phải?”

 

Chương Phong bị ông cụ Hoắc nói cho đỏ bừng cả mặt, khóe miệng bà ta khẽ giật, cúi đầu xuống khổ sở nói: “Tôi không có cái gì cả, tôi chỉ có ông… Chỉ có thể cầu xin ông…”

 

“Bà chỉ biết đem đến phiền phức cho tôi thôi mới đúng nhỉ?” Ông cụ Hoắc hừ lạnh một tiếng, “Lúc trước không phải bà rất biết tính toán sao? Còn ở trước giường bệnh của Tư Nghiên cố ý để lộ ý định…” Nói xong, giọng nói của ông cụ Hoắc trở nên uy nghiêm đáng sợ: “Chương Phong, bà cũng to gan gớm nhỉ!”Chương Phong giật nảy mình, bỗng ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy mặt, kinh ngạc nhìn chằm chằm ông cụ Hoắc, vô thức phản bác lại: “Tôi không làm vậy!”

 

“Không ư? Bà coi tôi là kẻ ngu đã đành, bà lại coi cả Tư Nghiên là kẻ ngu thì bà tính sai rồi.”

 

Vừa nghĩ tới việc Tạ Tư Nghiên ở trêи giường bệnh đã biết việc của ông và chương Phong, trong lòng ông cụ Hoắc cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

“Lão Hoắc, lão Hoắc ơi, ông nhất định phải cứu tôi với!” chương Phong thấy tình thế không ổn, liền bật khóc, “Tôi chỉ có mình ông, tôi không muốn ngồi tù. Tôi đã theo ông nhiều năm như vậy, còn có một đứa con trai nữa, nếu ông không giúp tôi, tôi không nghĩ ra được cách gì bây giờ, đành phải…”

 

“Đành phải cái gì?” Ông cụ Hoắc tức giận đập bàn một cái, “Bà muốn nói cho tất cả mọi người biết việc mất mặt bà làm lúc trước đúng không?!”

 

Chương Phong co rúm lại khẽ dựa ra sau, ngập ngừng nói: “Nếu ông cứu tôi ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu.”

 

Ý của chương Phong chính là nếu ông cụ Hoắc khoanh tay đứng nhìn, bà ta cũng sẽ không để cho ông cụ được yên ổn, mà nhất định sẽ nói ra việc của ông cụ và bà ta.

 

Chuyện đã đến nước này, so với việc Tạ Tư Nghiên lấy đại cục làm trọng, ngấm ngầm chịu đựng thì chương Phong đã biến thành một con côn trùng chỉ biết bám vào người ông hút máu.

 

Ông cụ Hoắc nhìn ánh mắt tránh né của chương Phong, cảm thấy không hiểu nổi vì sao bản thân lại còn muốn lấy người đàn bà này làm vợ chính thức.

 

Ông cụ đứng dậy, giọng khàn khàn nói: “Bà tự lo cho thân mình đi. Nếu bà dám nói lung tung thì không cần đến người khác trừng trị bà đâu, mà tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho bà đấy.”

 

“Lão Hoắc!”

 

Chương Phong không thể tin nổi vào tai của mình.

 

Hoắc Học Nông đã chăm sóc bà ta đặc biệt hơn mười năm mà lại nói ra những lời vô tình này với bà ta.

 

“Ông sao thế? Ông đã nghe lời đồn nhảm từ ai vậy? Bọn họ đều lừa gạt ông đấy! Chỉ có tôi một lòng muốn tốt cho ông thôi!” chương Phong đứng lên nhào về phía trước, vươn qua cái bàn dài nhỏ hẹp, kéo ống tay áo của ông cụ Hoắc, “Chẳng lẽ ông đã quên hết những lời nói ngày xưa rồi sao?”

 

Ông cụ Hoắc không nói không rằng đẩy chương Phong ra, quay người định bỏ đi. Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra, Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay, người dựa nghiêng vào cửa, cầm một cái thẻ nhớ trong tay, khẽ lắc đầu với chương Phong: “Nếu hôm nay không phải là tôi thì bà đã công khai chuyện này rồi.”

 

Ông cụ Hoắc sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra ngay lập tức. Ánh mắt ông nhìn nhanh về phía camera ở góc tường, lại nhìn chương Phong một chút, rồi quay đầu bỏ đi thẳng.

 

“Lão Hoắc! Lão Hoắc ơi! Ông không thể bỏ tôi lại thế này được!”

 

Lúc này chương Phong mới thật sự sợ hãi, bà ta gào khóc muốn đuổi theo.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay người cài cửa lại, giam tiếng kêu khóc của chương Phong ở bên trong.

 

Ông cụ Hoắc dừng lại ở cách cửa không xa, quay đầu nhìn anh một chút, không cho là đúng, nói: “Gan bà ấy không to như vậy, sẽ không nói ra đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, “Vậy thì đi thôi ạ. Chuyện này coi như dừng ở đây. Cháu không nhúng tay vào nữa, ông cũng đừng quan tâm, cứ để xem Bộ Quốc phòng phán xử thế nào thôi ạ.”

 

Chương Phong ỷ vào thanh thế của ông cụ Hoắc, mặc dù bà ta đã có tuổi nhưng vẫn chưa xuất ngũ nên vẫn được coi là quân nhân tại ngũ.

 

Năm xưa bà ta muốn tiếp tục thì chỉ cần tiếp tục ở bên cạnh ông cụ Hoắc là được. Thế nhưng, vì năm ngoái bị Bộ Quốc phòng thông báo là thật sự không thể kéo dài được nữa, nhất định phải xử lý thủ tục xuất ngũ, bà ta mới gấp gáp muốn kết hôn với ông cụ Hoắc, như vậy mới có thể ở cùng ông cụ Hoắc lâu dài được.

Bình Luận (0)
Comment