Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 725

Chương 725:

 

Không ngờ sau bao nhiêu năm toan tính, kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Bà ta sắp phải chịu hình phạt theo quân pháp nghiêm khắc hơn.

 

Hoắc Thiệu Hằng đi sau ông cụ Hoắc, nhỏ giọng hỏi thêm một lần nữa: “Ông có chắc chắn không muốn cảnh cáo bà ta lại lần nữa không ạ? Nếu bà ta mà chó cùng rứt giậu thì ông sẽ ở vào thế rất bị động đấy.”

 

Ông cụ Hoắc lạnh lùng nói: “Bà ấy không dám đâu, ông hiểu bà ấy rất rõ. Bà ấy nhát gan lắm, mặc dù tham của, nhưng có thể coi là đối xử với ông thật lòng.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói thêm gì nữa. Điều gì cần nhắc nhở thì anh đã nhắc rồi, ngay cả con trai và cháu trai của chương Phong anh cũng không làm khó, cũng chỉ có thể làm được đến vậy thôi.

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa ông cụ Hoắc về biệt thự nhà họ Hoắc, thấy Hoắc Gia Lan chạy ra đón từ xa.

 

“Anh họ cả.” Cô ta ôm lấy chiếc áo choàng bằng lông chồn trêи người, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

 

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, liếc nhìn cô ta một cái.

 

“Sức khỏe của ông nội gần đây không tốt lắm, còn vì việc của nhà họ chương mà buồn phiền ngày đêm nữa.” Hoắc Gia Lan nói rất thận trọng, không ngừng quan sát sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng, “Em đang nghĩ có nên đưa ông nội đi nơi khác tĩnh dưỡng không, cũng để tránh khỏi bọn họ nữa.”

 

“Không cần.” Hoắc Thiệu Hằng quay người bỏ đi, “Cô nên kiểm kê lại tài sản của mình một chút đi, giấy triệu tập của Tòa án Dân sự sẽ được gửi đến tay cô sớm thôi.”

 

Hoắc Gia Lan trơ mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng đi ra cửa lớn, nhưng không dám đuổi theo. Cô ta đi tới đi lui trong phòng, lòng thấy rất buồn bực.

 

Đến buổi trưa, khi Hoắc Quan Thần về ăn cơm, nhìn thấy Hoắc Gia Lan vẫn đang đứng ở cửa ngần ngừ, không khỏi tò mò hỏi cô ta một tiếng: “Gia Lan à, cháu đứng đây làm gì thế?”

 

Vừa thấy Hoắc Quan Thần, mắt của Hoắc Gia Lan đỏ ngầu lên. Cô ta nghẹn ngào nói: “Chú Hai ơi, anh họ cả vừa nói vẫn muốn kiện cháu.”

 

“Kiện cháu ư? Kiện gì cháu chứ?” Hoắc Quan Thần khẽ nhíu mày, “Cái chết của mẹ cháu không liên quan đến cháu mà, không phải Tòa án đã xử rồi sao?”

 

Nghĩ đến Bạch Cẩn Nghi, vẻ mặt của Hoắc Quan Thần càng chán nản hơn.

 

Bà ta bị kết án tù chung thân. Những năm này, Hoắc Quan Thần cũng ở bên cạnh bà ta với tình cảm thật lòng, bây giờ bà ta phải chịu kết cục như vậy, trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất không thoải mái.

 

Nhưng nghĩ đến việc vì bà ta mà Tống Cẩm Ninh đã bị hành hạ mười sáu năm, bất luận Hoắc Quan Thần đối với bà ta như thế nào thì cũng không đồng tình được, chỉ có thể trách bản thân mù quáng thôi.

 

Thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Quan Thần, Hoắc Gia Lan chợt nảy ý khác, nhỏ giọng nói: “Cháu muốn chôn cất mẹ và bố cùng một chỗ, chú Hai có thể giúp cháu được không ạ?”

 

Hồi đó, Hoắc Quan Nguyên đã mất mạng trong vụ nổ lớn ở phòng thí nghiệm, hài cốt không còn, cũng không có mộ đàng hoàng, chỉ có một cái bình đựng tro cốt nhỏ, bên trong đựng một cái áo của ông ta, cũng coi như là mộ chôn quần áo cùng di vật.

 

Thi thể của mẹ Hoắc Gia Lan là La Hân Tuyết mới được nhận lại từ Tòa án, vẫn đang được giữ đông lạnh trong phòng lạnh dưới mặt đất của bệnh viện, chỉ chờ người nhà chuẩn bị sẵn sàng nhận về là có thể chôn cất.

 

“Cũng nên làm vậy.” Hoắc Quan Thần khẽ gật đầu, “Cháu liên hệ nhà tang lễ chuẩn bị lễ tang cẩn thận, chôn cất bố mẹ cháu cùng một chỗ đi.”

 

Hoắc Gia Lan gật đầu lia lịa: “Cháu cũng nghĩ vậy.”

 

Nói chuyện xong, hai người cùng đi vào trong phòng ăn để chuẩn bị ăn bữa trưa.

 

Ông cụ Hoắc đã ngồi ở đấy rồi. Mặt ông cụ rất nặng nề ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói theo thói quen: “Tiểu chương, múc cho tôi một bát canh.”

 

Hoắc Gia Lan và Hoắc Quan Thần đều thoáng sửng sốt.

 

Hai người bọn họ đang ngồi đối diện ông ấy, trước kia chương Phong luôn luôn ngồi bên cạnh ông cụ Hoắc, gắp thức ăn, múc canh cho ông.

 

Nói là y tá, nhưng thật ra không khác gì người giúp việc thân cận cả…

 

Hoắc Gia Lan phản ứng rất nhanh, lập tức đứng lên, múc cho ông cụ Hoắc một bát canh, đặt ở trước mặt ông, “Mời ông nội ăn.”

 

Lúc này ông cụ Hoắc mới tỉnh táo lại, vì bản thân mình nói sai nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đập đũa lên bàn ‘Rầm’ một tiếng, “Không ăn nữa. Các anh chị ăn đi.”

 

Ông rời khỏi phòng ăn, đi về phòng của mình nghỉ ngơi. Nhìn căn phòng trống không, còn có bức ảnh của Tạ Tư Nghiên ở trêи kệ lò sưởi trong tường, mắt của ông cụ Hoắc hơi ướt.

 

Ông từ từ đi tới, vuốt ve người ở bên trong khung kính, thì thào nói: “Tư Nghiên, xin lỗi bà…”

Bình Luận (0)
Comment