Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 728

Chương 728:

 

Trước khi Tạ Tư Nghiên, vợ của ông cụ Hoắc mất, bà ấy có nói muốn về nhà ngoại thăm bố mẹ, và để lại di chúc yêu cầu được chôn cất ở quê ngoại.

 

Nhà họ Tạ đã sống ở Châu Âu mấy thế hệ rồi, Tạ Tư Nghiên lớn lên ở Châu Âu, sau này quay lại Đế quốc Hoa Hạ du học, mới gặp được Hoắc Học Nông.

 

Vì những vấn đề liên quan đến lý lịch của Hoắc Học Nông, lại thêm việc lúc đó nhà họ Tạ không đồng ý cho bà ấy lấy Hoắc Học Nông, vì vậy sau khi kết hôn cùng ông, Tạ Tư Nghiên rất ít khi về nhà ngoại.

 

Ấy thế mà trước khi bà ấy mất, đột nhiên lại yêu cầu đưa mình về quê ngoại để chôn cất.

 

Năm đó, ông cụ Hoắc cảm thấy có chút không vui, nhưng Tạ Tư Nghiên một mực yêu cầu như vậy, đồng thời cũng gọi điện cho người nhà mà bà vốn rất hiếm khi liên hệ.

 

Sau đó, người em trai út của Tạ Tư Nghiên mang theo con trai của ông ta tự mình đến Đế quốc Hoa Hạ đưa bà ấy về Châu Âu chôn cất.

 

Cũng vì việc này mà trong lòng ông cụ Hoắc vẫn luôn cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Bây giờ, cuối cùng ông cũng hiểu vì sao trước lúc sắp chết, Tạ Tư Nghiên lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, bất thường như thế này.

 

Ông còn nhớ rõ chương Phong đã từng nói với ông rằng, Tạ Tư Nghiên không coi mình là người nhà họ Hoắc, ông còn rất tán thành câu nói ấy của bà ta nữa…

 

Bây giờ, đối mặt lại với những chuyện của năm đó, cứ mỗi một lần nghĩ tới là ngực ông cụ lại giống như một lần bị dao đâm vậy, đau đến thấu tim gan.

 

Nghe Hoắc Gia Lan nhắc đến bà nội, ông cụ Hoắc cũng không ngồi yên được nữa.

 

Ông cụ tìm Hoắc Quan Thần, nói với ông ta: “Bố muốn đi Châu Âu thăm mẹ con, con thu xếp thủ tục ra nước ngoài cho bố.”

 

Mấy năm nay ông chưa đi, cũng đã đến thời điểm phải đến trước mộ bà ấy tạ tội rồi.

 

Hoắc Quan Thần cũng muốn bố ra nước ngoài cho khuây khỏa một chút, việc như thế này không phải là hiếm trong giới của bọn họ. Có điều ồn ào đến mức khó coi như vậy, ngay cả quân hàm cũng bị mất thì chắc chỉ có một mình ông cụ Hoắc thôi.

 

Chắc chắn là ông cụ cảm thấy rất mất mặt.

 

Hoắc Quan Thần vội đồng ý ngay, nhưng ông cụ Hoắc lại bảo ông ta làm luôn giấy tờ cho Hoắc Gia Lan ra nước ngoài, ông cụ muốn dẫn cô ta cùng đi Châu Âu.

 

Hoắc Quan Thần thấy như vậy cũng tốt, ông cụ Hoắc lớn tuổi rồi, cần phải có người đi cùng. Trước kia là chương Phong, bây giờ thì có Hoắc Gia Lan. Mặc dù không phải cháu gái ruột, nhưng đã ở bên cạnh nuôi lớn đến chừng này, ông ta cũng có thể yên tâm.

 

Khi Hoắc Thiệu Hằng biết thì ông cụ Hoắc đã đưa theo Hoắc Gia Lan bay đi Châu Âu rồi.

 

Nếu Hoắc Gia Lan không ở đây, vụ án tố tụng dân sự kia đành phải kéo dài thêm một chút.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không sốt ruột gì cả, chạy trời không khỏi nắng, cho dù Hoắc Gia Lan có trốn đến chân trời góc biển thì hình phạt phải chịu cũng sẽ không giảm đi.

 

***

 

Chớp mắt đã đến mùng tám tháng Một, ngày khai giảng của các trường Đại học Đế đô.

 

Cố Niệm Chi đã thu dọn xong đồ đạc trước hai ngày, đầy đủ cả chăn nệm và đồ dùng hàng ngày.

 

Cô đeo chiếc túi hộp nhỏ hiệu Hermes mà Hoắc Thiệu Hằng mua cho trước Tết, mang theo cái vali đựng hành lý màu hoa anh đào thường dùng khi học ở trường Đại học thành phố C, bước ra từ cổng dinh thự.

 

Phạm Kiến lái một chiếc xe SUV màu đen ba hàng ghế tới đón cô.

 

Mấy lính công vụ chạy lên lên xuống xuống mấy chuyến để giúp Cố Niệm Chi chuyển đồ đạc lên xe.

 

Phạm Kiến ló đầu ra nhìn một chút, mỉm cười nói: “Nhiều đồ thế này á, em dọn nhà đấy à?”

 

“Đến trường ở chính là dọn nhà mà anh.”

 

Cố Niệm Chi khẽ nhún vai, ánh mắt lơ đãng nhìn bốn phía.

 

Phạm Kiến cười híp mắt, vỗ nhẹ tay lái, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Thủ trưởng có mấy cuộc họp nên sẽ không đến đâu.”

 

Cố Niệm Chi đỏ bừng mặt, kéo cửa sau xe ra rồi ngồi lên xe, cố ý phủ nhận: “Em biết rồi, em cũng không nghĩ anh ấy sẽ đến…”

 

Vừa dứt lời, cửa xe lại bị kéo ra, thân hình cao lớn của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện ở cửa xe sau. Anh nghiêng đầu nhìn vào trong rồi ngồi lên xe, nói với Cố Niệm Chi: “Em không nghĩ ai sẽ đến cơ?”

 

Phạm Kiến im bặt.

 

“Hoắc thiếu! Không phải anh có cuộc họp ư?!”

Bình Luận (0)
Comment