Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 752

Chương 752:

 

Nghiêm Khả Hoa vỗ vai cô ta, “Cậu không biết à? Cố Niệm Chi mới chỉ mười tám tuổi thôi đã là nghiên cứu sinh thạc sĩ rồi đấy! Mọi người ở khoa thấy hồ sơ của cô ấy, còn đang đồn ầm cả lên kia kìa!”

 

Lông mày Cố Niệm Chi khe khẽ nhíu lại.

 

Cô không hiểu tại sao hồ sơ của mình lại bị “mọi người” trong khoa trông thấy. Rõ ràng những hồ sơ này thuộc về bí mật riêng tư, chỉ có giáo viên quản lý sinh viên với có quyền xem.

 

Cố Niệm Chi gác tay lên thành ghế xô-pha, hứng thú hỏi, “Ồ? Cậu thấy hồ sơ của tôi trêи khoa rồi sao? Còn có ai thấy nữa?”

 

“Hôm nay Hội Sinh viên nghiên cứu sinh chúng tôi họp trêи khoa, khi giáo viên quản lý Quế Tố Dao tới khoa tra hồ sơ cá nhân thì thấy hồ sơ của cậu, lúc đó còn khen không ngớt miệng.” Nghiêm Khả Hoa cười vỗ tay một cái, có chút hâm mộ nói, “Đúng lúc đó thì anh Hoàng cũng tới, anh ấy nói đã sớm quen biết cậu rồi. Cậu và anh ấy đã thực tập nửa năm ở Quốc hội Mỹ đúng không?”

 

Cố Niệm Chi thở dài một hơi, “Oh, hóa ra là giáo viên quản lý thấy à.”

 

Vậy cũng còn đỡ, vì bọn họ là giáo viên quản lý nên việc tìm đọc hồ sơ sinh viên cũng là đương nhiên.

 

“Đúng vậy, cô Quế thấy, cô ấy xem xong vô cùng ngạc nhiên, lúc nói với chúng tôi chúng tôi còn không tin, nên cô ấy lấy hồ sơ của cô cho mọi người xem.” Nghiêm Khả Hoa cười hì hì nói, rồi làm động tác Ok, “Được rồi, tôi đã chuyển lời xong nhé. Vân Tiêu, tối nay lớp chúng ta họp ở phòng 324 tầng bốn đấy. Niệm Chi, cậu thì tới họp ở văn phòng của Giáo sư Hà, cùng với nhóm nghiên cứu sinh tiến sĩ.”

 

“Văn phòng của Giáo sư Hà ở chỗ nào thế?”

 

Cố Niệm Chi nhẹ nhàng hỏi. Cô chỉ biết là Hà Chi Sơ ở tại tòa nhà giáo viên của Đại học B nhưng không biết phòng làm việc của anh ta ở chỗ nào.

 

Nghe Nghiêm Khả Hoa nói địa chỉ cho cô, Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày. Địa chỉ đó chẳng phải là nơi Hà Chi Sơ ở sao.

 

“… Giáo sư Hà không có văn phòng chuyên dụng à?” Cố Niệm Chi hơi nghi hoặc một chút, “Thầy ấy cũng không làm việc trêи khoa sao?”

 

“Thầy ấy là Giáo sư, hơn nữa còn là luật sư nổi tiếng ở nước ngoài được mời về làm giảng viên hướng dẫn, sao có thể làm việc bình thường như những giáo viên khác được?” Miêu Vân Tiêu khịt mũi coi thường lời của cô, “Cô cũng không nhìn một chút xem người ta là ai!”

 

“Vâng, vâng, vâng, Vân Tiêu của chúng ta là hiểu biết nhất! Tôi biết khả năng của cậu rồi!”

 

Nghiêm Khả Hoa cười ôm lấy vai Miêu Vân Tiêu như đang lấy lòng cô ta vậy.

 

Cố Niệm Chi không hề thay đổi sắc mặt nhìn hai người đó.

 

Miêu Vân Tiêu lại rất tự nhiên nhận lấy sự lấy lòng của Nghiêm Khả Hoa, không hề cảm thấy gượng gạo, khó chịu chút nào. Cô ta nói với Nghiêm Khả Hoa, “Giáo sư Hà soạn bài ở chỗ ở của mình sao?”

 

“Ừm, tôi nghe anh Hoàng nói thế, nói gian phòng của Giáo sư Hà rộng vô cùng, bọn họ có tất cả bốn người, nhưng vẫn thừa phòng để dùng.” Nghiêm Khả Hoa cười gật đầu rồi nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, cậu có phúc thật đấy, chúng tôi đều không may mắn được như vậy đâu…”

 

Miêu Vân Tiêu nhìn Cố Niệm Chi rồi kéo Nghiêm Khả Hoa về phòng mình, “Đi, chúng ta vào trong nói chuyện. Dù sao thì bạn học Cố cũng không tính là chung lớp với chúng ta nên có lẽ cô ấy cũng không muốn nghe những chuyện không liên quan tới mình đâu. Đúng không, bạn học Cố?”

 

Ánh mắt Cố Niệm Chi nặng nề nhìn lại, hai con ngươi đen láy sáng bóng lên, giống như hai viên đá Hắc Diệu thượng đẳng được đánh bóng vậy. Có thể thấy rõ được ánh sáng lóng lánh trong hai con ngươi, vừa đen vừa sâu không thấy đáy, hoàn toàn không nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì.

 

Miêu Vân Tiêu luôn rất giỏi trong việc nhìn nét mặt nói chuyện, cũng biết phải làm thế nào để có thể kϊƈɦ thích các loại cảm xúc của đối phương.

 

Nhưng đối với Cố Niệm Chi, cô ta lại có chút không nắm rõ được.

 

Đối với cô ta mà nói, trông Cố Niệm Chi có vẻ rất tức giận, nhưng lại không làm ra những phản ứng kịch liệt giống như cô ta phỏng đoán.

 

Miêu Vân Tiêu đã gắn cho Cố Niệm Chi một cái mác “lòng dạ thâm sâu” rồi. Giờ lại biết, cô mới mười tám tuổi mà lại có phần tâm tính kiên định không bị ảnh hưởng bởi người khác thế này thì đã không phải sâu như bình thường nữa.

 

Miêu Vân Tiêu không thích những cô gái lòng dạ quá sâu như vậy. Tuổi còn nhỏ mà đã che giấu tâm tư của mình, chứng tỏ là dụng ý khó dò, nhân phẩm quá kém.

 

Cô ta nhếch môi, kéo Nghiêm Khả Hoa vào phòng mình.

 

Cửa phòng vừa đóng lại, Nghiêm Khả Hoa liền kϊƈɦ động ghé vào bên tai Miêu Vân Tiêu, khẽ nói, “Còn có chuyện này nữa này, tôi thấy trêи hồ sơ của Cố Niệm Chi ghi là bố mẹ cô ấy đều đã mất hết rồi, là một cô bé mồ côi.”

Bình Luận (0)
Comment