Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 753

Chương 753:

 

Trong lòng Miêu Vân Tiêu kêu lộp bộp một tiếng, nhịn không được mà vỗ hai tay vào nhau một cái, “Thế thì đúng rồi, thảo nào mà tôi thấy cô ta lại không hòa hợp đến thế, cứ luôn sống mái với tôi. Tôi cứ nhường nhịn hết lần này tới lần khác, hóa ra là do tôi biết quá nhiều…”

 

Cô ta dùng tay làm động tác “cắt cổ” trêи cổ mình.

 

“Cái gì mà biết quá nhiều?” Nghiêm Khả Hoa ngạc nhiên, “Cậu biết chuyện gì?”

 

“… Cô ta thật không đơn giản.” Miêu Vân Tiêu khẽ nói, “Cậu nói là bố mẹ cô ta đều đã mất, là một cô bé mồ côi, thế nhưng mà cô ta vẫn học được tới tận nghiên cứu sinh. Hơn nữa, cô ta còn rất ham hư vinh nhé, rất chăm chút cách ăn mặc. Vừa rồi tôi đã xem qua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm trong phòng cô ta, tất cả đều là hàng hiệu cả, có vài thứ ngay cả chị họ tôi cũng không dùng nổi. Cô nói xem, một cô bé mồ côi như cô ta, sao có thể dùng được những thứ như thế chứ?”

 

“Hả?!” Nghiêm Khả Hoa hít vào một hơi lạnh, “Là người chị họ, con của Phó Tham mưu trưởng Bộ Quốc phòng kia sao? Đó chính là chức rất lớn trong quân đội đấy!”

 

“Đúng vậy.” Miêu Vân Tiêu bắt đầu thận trọng hơn, “Nhưng mà chị họ tôi rất tốt… Xưa nay chị ấy đều không coi thường người khác giống như đám con cái quan lớn khác, chị ấy thích nhất việc hòa mình vào giới bình dân như chúng ta. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp đại học, chị ấy lại không dựa vào quan hệ của bác tôi để tìm công việc tốt, mà lại tới đồn Cảnh sát làm từ cảnh sát cơ sở lên.”

 

“Nhà dượng cậu tuyệt vời quá nhỉ!” Nghiêm Khả Hoa tán thưởng từ đáy lòng, “Đặc biệt là chị họ của cậu ấy, sau này có rảnh thì mời chị họ cậu tới chơi nhé?”

 

“Chị họ tôi đã tới Đại học B một lần rồi, tôi dẫn chị ấy đi dạo hồi lâu, sau đó chị ấy mời tôi đi nhà chị ấy ăn cơm. Cậu không biết đâu, chỗ có được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, đúng kiểu ba bước một trạm canh, năm bước một tổ gác ấy…”

 

Miêu Vân Tiêu bắt đầu kể lại cảnh tượng lần đi ăn cơm ở nhà dượng của mình cho Nghiêm Khả Hoa nghe.

 

Mặc dù cô ta đã kể lại rất nhiều lần, nhưng Nghiêm Khả Hoa cũng không ngại nghe nhiều lần. Cả hai người đều không sợ người khác phiền lòng, mỗi một lần kể tới chuyện ăn cơm đó đều có thể xuất hiện nội dung mới…

 

***

 

Cố Niệm Chi nhìn hai người kia đóng cửa phòng, lắc đầu không nói gì rồi đi về phòng mình.

 

Cô vào phòng tắm thu dọn đồ đạc, đột nhiên phát hiện đống mỹ phẩm dưỡng da của mình có mấy lọ không đúng vị trí.

 

Cô bị ảnh hưởng bởi Hoắc Thiệu Hằng, mỗi lần bày thứ gì ra ngoài, đều sẽ bày từ trước đến sau, từ trái qua phải, ngay cả cái lọ nào có mặt quay ra ngoài cũng nhớ rõ ràng.

 

Trêи bồn rửa mặt rõ ràng là có mấy lọ bị sai vị trí.

 

Vừa nãy Cố Niệm Chi vào bóc mặt nạ vội vàng nên không chú ý tới sự thay đổi này. Giờ cô thu dọn đồ nên mới phát hiện ra điều bất thường.

 

Cô trầm mặt nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn tới trước cửa phòng Miêu Vân Tiêu gõ cửa, “Bạn học Miêu, cô ở trong đó à?”

 

Miêu Vân Tiêu và Nghiêm Khả Hoa đang thì thầm nói chuyện, bàn tán về Cố Niệm Chi. Nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi gõ cửa, cả hai người không tiện giả vờ không có ở trong, đành phải mở cửa.

 

Miêu Vân Tiêu nghiêm túc hỏi Cố Niệm Chi, “Bạn học Cố, cô có chuyện gì không? Cô có biết là gõ cửa như thế là một hành vi rất không lịch sự không? Chúng tôi ở trong phòng nói chuyện, cô lại đột nhiên gõ cửa, làm chúng tôi sợ hết hồn.”

 

“Gõ cửa cũng không lịch sự, vậy cô vào phòng tôi động chạm đồ của tôi trong phòng tắm thì lịch sự sao?” Cố Niệm Chi vơ toàn bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm tới, “Những thứ này đã bị cô động vào, tôi không cần nữa.”

 

Cô nhẹ nhàng buông tay ra, những chai chai lọ lọ kia đều rơi xuống thùng rác bên cạnh cửa Miêu Vân Tiêu.

 

Nghiêm Khả Hoa nhìn những nhãn hiệu đó, kinh ngạc không khép miệng lại được.

 

“La Mer ?! Cô có thể nhẹ nhàng vứt La Mer đi như thế sao?!”

 

Nghiêm Khả Hoa ngồi xổm trước thùng rác.

 

Mặt Miêu Vân Tiêu đỏ lên, cười lạnh nói, “Cô có ý gì? Chẳng qua tôi chỉ xem một chút thôi, cô làm thế này là muốn làm gì?”

 

“Ai biết cô chỉ nhìn hay là cho thêm vào những mỹ phẩm dưỡng da của tôi thứ gì không?” Cố Niệm Chi không chút do dự phản bác cô ta, “Tôi cũng không muốn dùng những thứ có nguy cơ hủy hoại gương mặt.”

 

“Cô ngậm máu phun người!” Miêu Vân Tiêu trợn to mắt, tức giận tới nỗi mặt mũi trắng bệch, “Sao tôi có thể bỏ gì vào đồ trang điểm của cô chứ! Cô coi tôi là loại người gì?!”

Bình Luận (0)
Comment